Chương 595: Tiếng Khóc Quỷ Dị
Cha Lục Tân vốn đang tức giận cuối cùng cũng bắt được người. Ông ta giống như một con chó hoang đang đói khát thì bắt được con mồi, hung dữ quấn lấy người đàn ông mặc âu phục từng chút một, hoàn toàn phớt lờ những dao động tinh thần phát ra từ hắn. Bên trong khu vực bóng đen bao vây xung quanh phát ra tiếng da thịt bị xé nát, tiếng xương bị bẻ gãy và một tiếng sột soạt kỳ lạ, đó hẳn là tiếng dao sắc bén đang chặt từng thớ cơ!
“A……”
Một tiếng kêu khằn đặc khó tả phát ra từ cơ thể của người đàn ông mặc âu phục. Có thể thấy nỗi hoảng sợ và thống khổ vô cùng trong hai con mắt đỏ ngầu, hằn đầy tơ máu của hắn.
Lúc này, Lục Tân đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái bị ảnh hưởng. Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt dính chặt lấy mình trước đó cũng đã biến mất. Cho đến bây giờ, hắn không biết liệu đôi mắt đó là thật hay chỉ là ảo giác.
Trong lòng hắn vẫn còn chút dư âm từ sự việc ban nãy. Có thể nói, hiện tại hắn đang rất muốn bỏ cuộc và trả lại phần tài liệu còn lại cho bọn họ. Sở dĩ Lục Tân không làm như vậy là vì cha hắn đã hoàn toàn nắm quyền chủ động.
...
Người đàn ông mặc âu phục bị bao bọc bên trong cái bóng đen, bộ đồ của hắn bị xé toạc, lộ ra cơ thể bên trong.
Toàn thân hắn đỏ như máu, giống như hình dạng bên ngoài của con quái vật đại não mà Lục Tân đã gặp phải trước đó, có vẻ hắn đã từng bị lột lớp da bên ngoài. Ở phần bụng dưới của hắn còn có một cái miệng dài ít nhất hai mươi cm đang chóp chép, hai khoé miệng toét ra hai bên.
Tiếng kêu vừa rồi phát ra từ chính cái miệng này.
Lúc này, nó đang phát ra tiếng la hét hoảng sợ, âm thanh vô cùng êm tai.
Nhưng bóng đen đã bao phủ toàn bộ cái miệng, âm thanh của nó nhanh chóng biến mất.
Trước khi bị cái bóng nuốt chửng hoàn toàn, nó chỉ kịp hét lên một câu cuối cùng:
“Anh, cứu ta…”
“Hu hu……”
Một tiếng khóc nỉ non vang lên giữa khoảng sân trống rỗng bên trong nhà nghỉ.
"Ừm?"
Lục Tân vốn đang vui vẻ theo dõi cha mình đang đấu giao hữu với những người khác đột nhiên trở nên cảnh giác, hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn xung quanh.
Ngay cả hắn cũng không nhận ra có một con quái vật thứ ba đang ở bên trong khoảng sân này.
Tiếng khóc đó giống như tiếng của một đứa trẻ, nhưng vô cùng vang dội và cũng vô cùng đột ngột.
Lúc tiếng khóc vang lên, hai bên màng nhĩ Lục Tân chấn động, hắn cảm thấy vô cùng buồn nôn, hai mắt bắt đầu xuất hiện những ảo ảnh chồng lên nhau. Hắn cảm nhận được một sức ép xuất phát từ bên trong cơ thể, giống như dòng máu đang va đập vào thành mạch và não.
Lục Tân cảm thấy vô cùng chóng mặt, hắn gần như ngã quỵ xuống đất.
Cùng lúc đó, người đàn ông mặc âu phục đang bị bóng đen kia quấn lấy kia, đột nhiên đứng thẳng người. Phần cơ thịt bị xé nát và đoạn xương bị gãy vụn của hắn đã hồi phục như cũ chỉ trong chớp mắt. Da thịt trên thân thể của hắn dần khôi phục như ban đầu, nhưng thân thể của hắn vẫn tiếp tục phát triển không ngừng, người đàn ông biến thành một con quái vật máu thịt đáng sợ đang không ngừng to ra.
“Gào..."
Con quái vật bắt đầu giao đấu với bóng đen, một làn sóng xung kích mạnh mẽ bao lấy người đàn ông mặc âu phục lan ra xung quanh, tầng tầng lớp lớp sỏi đá dày đặc bên trên mặt đất lao đến giống như là đạn. Chiếc xe tải lớn đậu cách đó hơn mười mét bỗng nhiên rung chuyển không ngừng, bên trên mặt kính còn xuất hiện những vết nứt giống như mạng nhện.
Cửa kính phía sau Lục Tân vỡ tan hoàn toàn, cánh cửa đóng mở dồn dập tạo ra một tiếng nứt gãy.
Lục Tân xém chút nữa ngã sấp xuống, hắn nheo lại mắt, lộ ra ánh mắt sắc bén.
Hắn thấy phần máu thịt nở to, khiến bóng đen bị căng ra, sau đó lại thu vào chỉ trong chốc lát.
Trong khi cái bóng đang nuốt chửng toàn bộ phần máu thịt sưng to này, người đàn ông mặc âu phục đau đớn cố gắng thoát ra bên ngoài. Ngay lúc cái bóng nuốt chửng phần máu thịt cuối cùng, hắn thành công tách khỏi lớp thịt đó.
Không có bộ âu phục, hắn tơi tả nhanh chóng rút vào bên trong bóng đen.
Tiếng khóc nỉ non kia đột ngột biến mất không dấu vết, Lục Tân chỉ bắt được một tên còn đang hoảng sợ.
Khoảng sân nhỏ trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí ngập tràn mùi máu tanh nồng, lặng lẽ lấp đầy khoang mũi của người ta.
...
“Tiếng khóc kia là cái quái gì đây?”
Lục Tân nhíu mày, chậm rãi đứng lên, chậm rãi nói nhỏ.
Vậy tổng cộng là có con quái vật thích chơi trốn tìm, con quái vật mặc âu phục, còn có con quái vật thứ ba trốn trong bóng tối.
Tuy nhiên, thực lực của con quái vật thứ ba này rất mạnh.
Hình như có một nguồn sức mạnh kỳ lạ ẩn chứa bên trong tiếng khóc đó, nói cách khác, nó trực tiếp chống lại sức mạnh của cha Lục Tân, vô hiệu hoá những trói buộc của hắn, sau đó mang người đàn ông mặc âu phục đang gần chết kia đi mất.
Nếu như vậy, tại sao nó lại không ra tay ngay từ đầu?
Nếu ban đầu nó và hai con quái vật kia kết hợp với nhau, e là hắn... cũng sẽ gặp phải một chút rắc rối a?
"Ha ha ha ha..."
Cái bóng đi ra bên trong Lục Tân bắt đầu từ từ thu lại, trên mặt đất chỉ còn lại một đống máu thịt thối rữa.
"Cười gì thế?”