Chương 596: Anh
Lục Tân cúi đầu, liếc nhìn cái bóng, thực ra trong lòng hắn có chút nhẹ nhõm. Bởi vì lúc hắn buông lỏng trói buộc khi nãy, cha hắn thật ra đã có cơ hội rời đi, nhưng ông lại không làm thế. Lục Tân cũng cảm nhận được ông ấy không hề do dự mà làm vậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng lúc mở miệng nói chuyện, Lục Tân vẫn xấu xa chọc ngoáy:
"Ngươi như vậy mà lại để một tên chạy thoát…”
“…À không, hai tên.”
"Đều tại ngươi, cái tên phế vật này. “
Cái bóng đột nhiên vùng vẫy, hắn tức giận nói:
"Nếu ngươi thả ta ra sớm một chút, bọn hắn sẽ không chạy mất, ngươi cũng sẽ không bị thương. À không, bọn hắn căn bản cũng không dám trêu chọc đến ngươi. Bây giờ ngươi thành ra thế này, là do ngươi tự chuốc lấy. “
"Trốn tránh trách nhiệm như vậy không tốt đâu a…”
Thấy cha mình tức giận như vậy, tâm trạng Lục Tân đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Hắc liếc nhìn cái bóng, ra vẻ vô tội rồi nói:
"Vừa rồi là do chính ngươi động thủ mà. Ta còn tưởng ngươi rất lợi hại, không ngờ ngươi lại không giết thằng nhóc mắt to đáng yêu kia, mà khi tiếng khóc vang lên, ta còn thấy ngươi bị người khác trực tiếp đánh bật ra ngoài, cái này... "
Nói xong, Lục Tân lập tức ngậm miệng lại. Hắn phát hiện cái bóng đột nhiên lan rộng ra, cha hắn thực sự tức giận rồi.
Cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ lập tức ập đến bên trong tâm trí Lục Tân, hắn lờ mờ nghe thấy tiếng đập cửa lạch cạch.
“Cám ơn ngươi a……”
Lục Tân thở dài, hắn đột nhiên nhìn về phía cái bóng, mất tự nhiên nói.
Bóng đen trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt bên trong bóng tối sâu thẳm dường như đang nghi ngờ, cảnh giác nhìn Lục Cẩn Niên.
"Mẹ hiện không ở bên cạnh, là ngươi đã bảo vệ ta và em gái."
Lục Tân chân thành nói tiếp:
"Mặc dù ngươi rất thô lỗ, nhưng ta biết ngươi đã làm rất tốt."
Bóng đen từ từ thay đổi, hình như hắn có chút bối rối.
Em gái đứng bên cạnh tò mò quay đầu lại, cô bé không hiểu vì sao Lục Tân tự dưng lại nhắc đến mình.
Sau đó cô nhìn thoáng qua bóng lưng của Lục Tân, nhếch miệng tỏ vẻ vô cùng xem thường lời nói của hắn.
“Tính tình của ngươi không tốt, mọi người trong nhà rất sợ ngươi, nên ta đã từng trốn tránh ngươi, sợ ngươi làm tổn thương người khác. Nhưng mẹ nói rất đúng, gia đình là phải giúp đỡ nhau. Nếu chúng ta đoàn kết, hiểu và bao dung cho nhau hơn, thì không có việc gì có thể làm khó chúng ta, giống như chuyện vừa rồi... Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ cố gắng hiểu và quan tâm ngươi hơn nữa… "
Lục Tín nhìn thẳng về phía cái bóng, nghiêm túc nói:
“Bây giờ quả thực là lúc ta nên thực hiện lời hứa của ta với ngươi lúc trước.”
Cái bóng đang lan rộng ra bỗng nhiên dịu lại, chỉ thỉnh thoảng hơi dâng trào một chút, giống như mặt biển sâu lắng, tối tăm, khiến người ta có cảm giác như đây là một người khổng lồ đang run rẩy. Bên trong đôi mắt màu đỏ lộ ra một cảm xúc kỳ lạ.
Một lúc sau, một giọng nói vang lên bên tai Lục Tân:
“Ngươi có biết, bây giờ trông ngươi rất giả trân không?”
“Ặc?”
Lục Tân sửng sốt, xấu hổ gãi gãi đầu:
“Thật sao? Diễn xuất của ta không tốt lắm hahaha..."
"Ha ha ha ha..."
Cái bóng cũng cười lạnh, không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Em gái đứng bên cạnh nhìn bọn họ một hồi, sau đó “xuỳ” một tiếng rồi nhếch miệng cười.
“Thực ra, những gì ta nói đều là sự thật, không đến nỗi giả trân chứ…”
Lục Tín nở nụ cười hoàn mỹ, che giấu bối rối sau đó chuyển chủ đề:
"Nói mới nhớ, tại sao vừa rồi ngươi lại để bọn hắn chạy thoát? Là do thực lực của con quái vật thứ ba kia mạnh hơn ngươi, hay là…nó có thể khống chế được ngươi?”
Cha Lục Tân im lặng một hồi lâu, sau đó ông cười lạnh:
“Ngươi có biết cảm giác nuốt một miếng thịt thối vào miệng là như thế nào không?"
“Cái này……"
Lục Tân suy nghĩ một chút, sau đó nói:
"Mùi vị giống như đậu hũ thúi sao?”
"..."
Dĩ nhiên, cha Lục Tân từ chối trả lời câu hỏi này. Tuy vậy, Lục Tân vẫn có thể hiểu được ý của ông, hắn không hỏi nữa mà cười nói:
“Chắc cũng không tệ lắm."
"Tuy ta đã để hai tên chạy thoát, nhưng..."
Hắn đưa mắt nhìn về một chỗ, nói:
"Còn lại một tên mà đúng không?"
Cái bóng từ từ ngừng giãy giụa, hai con mắt đỏ như máu mở ra, quay đầu nhìn sang.
Em gái cũng cúi đầu nhìn lại.
Nhãn Kính Cẩu đang vui vẻ vẫy đuôi cũng nhìn về nơi đó, nó lập tức lộ ra vẻ dữ tợn.
…
“Vậy là, ba người các ngươi cùng nhau đi qua, chẳng những không giết được tên dị biến giả kia …”
"... Mà còn bị hắn bắt lại một người?"
Tiếng khóc nỉ non và người đàn ông mặc âu phục chạy trốn đến một ngôi biệt thự bí ẩn.
Một người lặng lẽ ngồi trong bóng tối, nghe bọn họ kể lại sự việc xong, hắn kinh ngạc lên tiếng.
"Chúng ta không dám đưa Mê Tàng về đây, chúng ta nghi ngờ hắn đã bị ô nhiễm."
Giọng của người đàn ông mặc âu phục vang lên trong bóng tối:
"Anh không hề có động thái gì cả. Chỉ đến khi ta nhìn nó kêu cứu, nó mời giúp ta thoát khỏi sức mạnh tinh thần của người kia..."
Hắn đột nhiên run lên:
“Loại sức mạnh tinh thần đó vô cùng đáng sợ.”
"Tại sao Anh lại không ra tay?"
Giọng nói trong bóng tối có vẻ hơi lạnh lùng.
Trong bóng tối tĩnh mĩnh một lúc, sau đó một tiếng nức nở khe khẽ vang lên, hình như nó cảm thấy rất oan uổng.
"Bởi vì Anh rất sợ."
Người đàn ông mặc âu phục hiểu được ý của nó nên nói giúp:
“Nó lo lắng, nếu nó ra tay thì cả hai chúng ta sẽ không thể quay lại."