Chương 594: Hiệu Quả Ngược
Từ bỏ việc chống trả, trả lại những thứ kia cho nhóm của hắn, đây chính là suy nghĩ chân chính trong đầu hắn.
Hơn nữa từ khi có tư tưởng này, mọi suy nghĩ của bản thân bắt đầu tự động thay đổi sao cho hợp với cái tư tưởng này.
Tựa như khi bản thân cực kỳ muốn làm một chuyện gì đó, não bộ sẽ tự động tìm ra hàng tá lý do để tự thuyết phục bản thân mình vậy. Đúng hay sai chỉ là phụ, quan trọng nhất là bản thân mình muốn làm, nên sẽ tìm ra vô vàn lý do để làm chuyện đó.
Lúc này, Lục Tân cảm thấy, từ bỏ việc chống cự, trả đồ vật lại cho người ta mới là việc đúng đắn nhất...
Vì thế, hắn hơi do dự một chút, rồi mở miệng:
“Kia..."
Nhìn thấy phản ứng của hắn, con mắt của người đàn ông mặc vest hơi cong lên, dường như hắn đang mỉm cười.
Sau đó hắn lại nghe thấy Lục Tân nghiêm túc nói:
“Để ta thương lương với người nhà trước đã."
Người đàn ông mặc vest sừng sờ, nghệt mặt ra.
Một giây sau, hắn thấy Lục Tân đột ngột mở mắt, nở nụ cười rất chi thân thiện với hắn, nhưng biểu cảm kia lại giống như là đang vui sướng khi có người sắp gặp xui xẻo.
Cùng lúc đó, cái bóng dưới chân hắn bỗng lớn bổng lên, cũng dữ dằn hơn trước.
Động tác của người đàn ông mặc vest không thể nói là không nhanh, trong cơn kinh hãi, chỉ chớp mắt một cái hắn đã nhảy ra xa mấy mét.
Dưới ánh trăng đỏ, động tác của hắn không chỉ nhanh còn dứt khoát, tựa như hồn ma.
Nhưng khi hai chân hắn chạm đất, cái bóng đã rượt tới ngay dưới chân hắn, bởi vì có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Lục Tân, cho nên người đàn ông mặc vest hoàn toàn có thể đoán được ý đồ Lục Tân, thậm chí là suy nghĩ trong lòng. Lúc này, hắn có thể chắc chắn rằng hắn không hề nhìn thấy bất cứ ý định tấn công nào từ trên người Lục Tân hết, nhưng cái bóng của Lục Tân vẫn cứ xuất hiện dưới chân hắn, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn trước rất nhiều.
Bùm bùm bùm...
Đó là âm thanh do từng con mắt một trong sân nhỏ phát ra khi nổ tung.
Cái bóng đen thui nháy mắt lan khắp sân nhỏ, bao trùm lên tất cả mọi thứ.
Lúc này đây, Lục Tân không còn ý định tìm ra người đàn ông mặc vest, cũng không tiếp tục ức chế sức mạnh của cha nữa. Nói một cách ngắn gọn, hắn đã trao lại tự do cho cha, vì thế, chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn, cái bóng đã lan khắp mọi nơi, như một con ác quỷ chiếm đoạt nguyên khoảng sân nhỏ này.
"Rắc rắc..."
Tíếng xương vỡ nát vang lên từ một nơi ở nằm bên trái Lục Tân, cách hắn khoảng hai mươi mét.
Bóng dáng người đàn ông mặc vest xuất hiện bên trong cái bóng đen thui kia, kèm theo đó là tiếng máu thịt bị xé vụn. Chỉ trong nháy mắt, hai chân của hắn đã bị cái bóng màu đen cuốn lấy, đồng thời cái bóng cũng ra sức bấu vào chân hắn, nhích từng chút một bò lên trên người hắn. Máu thịt ở chân hắn bắt đầu bong tróc ra từng mảng lớn, tựa như bị người lăng trì vậy.
"Sao sao có thể? Sao có thể như vậy?"
Người đàn ông mặc vest thống khổ gào thét, chỉ trong thời gian vài giây, nửa người dưới của hắn đã không còn nữa.
"Năng lực của hắn thật đáng sợ..."
Nghe tiếng la hét của tên kia, lại nhớ tới tình cảnh vừa nãy của mình, trong lòng Lục Tân khẽ run rẩy.
"Thì ra lúc đầu hắn đã dùng cách này để khống chế bà chủ béo mập kia."
Trong đầu hắn chậm rãi lóe lên những gì bản thân đã đúc kết được:
“Năng lực chính của hắn là quan sát. Bước đầu của việc lợi dụng kẻ địch rất có thể là thông qua quan sát nắm bắt được ý đồ và hướng hành động của đối thủ, từ đó đạt được hiệu quả giống như năng lực đọc suy nghĩ hoặc là tiên đoán...
Tiến thêm một bước là năng lực ảnh hưởng, nó sẽ khiến thị giác của ta bị rối loạn, từ đó không thể nhìn thấy vị trí thực sự của hắn.
Năng lực cuối cùng chính là khống chế. Thông qua quan sát, hắn sản sinh ra sức mạnh có thể ảnh hưởng lên cơ thể đối thủ, và cứ tiếp tục như thế cho tới khi hắn hoàn toàn khống chế được đối phương."
Đây là lần đầu tiên Lục Tân gặp được loại năng lực quỷ dị như vậy. Không những có được hiệu quả như thuật đọc suy nghĩ, dễ dàng né được đòn công kích của mình, mà thậm chí, loại năng lực này còn có thể trực tiếp khóa kín suy nghĩ của mình, hệt như con quái vật đại não kia, khiến mình khi đứng trước mặt hắn sẽ quên đi ý định tấn công, quên luôn mọi thứ, trở thành một con dê béo chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, để mặc cho hắn bắt nạt...
Rõ ràng vừa nãy bản thân mình cũng đã bị hắn tác động. Nhưng, điều tên kia không ngờ tới là, khi hắn tác động lên mình, thật ra là đang vô tình giúp cha.
Mình bị ảnh hưởng càng nghiêm trọng, sự trói buộc trên người cha lại càng yếu.
Nghe âm thanh cha phát ra là biết bây giờ, nhất định cha đangn rất cảm kích cái người đàn ông mặc vest kia.
Nhìn bọn họ chơi đùa vui vẻ cỡ nào kìa...