Chương 601: Bị Vu Oan
Hắn ngập ngừng một lúc, sau khi chọn được từ thích hợp liền nói:
“Xem thường nó quá không?”
“Có hả?”
Lục Tân ngơ ngác một hồi, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời:
"Chắc là do khí chất nó yếu quá?”
Lệ Cương quay đầu nhìn lại, gật đầu:
"Hình như cũng có chút..."
Lục Tân thở phào nhẹ nhõm cười:
“Ngươi thấy rồi đó, thật sự không phải do ta!"
“Ò é ò é ò é..”
Lúc này, đột nhiên có tiếng còi cảnh báo vang lên bên ngoài khách sạn.
“Cảnh sát? Sao cảnh sát lại đến đây..."
Một số lượng lớn xe cảnh sát đồng loạt xông đến, nối đuôi nhau đậu bên ngoài khách sạn. Sau đó rất nhiều cảnh sát tay cầm súng, đèn pin và lá chắn chống nổ, đồng loạt xông vào khách sạn, bọn họ giơ súng chĩa vào tất cả mọi người.
"Cảnh sát? Sao tự dưng lại có cảnh sát?"
Lệ Cương lập tức giơ hai tay, hoảng sợ kêu lên:
"Ai kêu cảnh sát thế?”
“Là ta.”
Lục Tân cũng giơ hai tay lên, híp mắt né ánh đèn pin đang rọi chiếu tới, hắn nói:
“Lúc tai nạn xảy ra thì ta có gọi cảnh sát, nhưng không ngờ bây giờ bọn họ mới đến..."
Lệ Cương sửng sốt:
"Ngươi đang giữ tài liệu quan trọng như vậy, lại đang ở nơi đất khách quê người, vậy mà ngươi còn dám gọi cảnh sát?"
Lục Tân ngạc nhiên:
“Gặp tai nạn thì gọi cảnh sát thôi. Có vấn đề gì à?”
Lệ Cương:
"..."
Hắn phát hiện bản thân không nói nên lời...
.........
"Mọi người không được phép nhúc nhích, ai dám tuỳ tiện hành động thì lập tức bắn chết!”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đầu trọc đứng đằng sau nhóm cảnh sát, dùng loa hét lớn: “Cao Đình là ai?"
Đám lão tài xế vô cùng kinh hãi, bọn họ quay đầu thì nhìn thấy Lục Tân đang thành thật giơ hai tay lên, nên cũng vội vàng giơ tay lên theo, biểu cảm hết sức nghi ngờ.
Người được gọi tên là Cao Đình bước ra từ trong đám đông, cô ấy giơ hai tay lên, hét với đám cảnh sát:
“Là ta……”
"Vừa rồi là chúng ta gọi cảnh sát, nhưng vấn đề đã được giải quyết..."
“Giải quyết cái gì?”
Người đàn ông trung niên cầm loa cười lạnh một tiếng rồi nói:
“Chúng ta nhận được tin báo của tập đoàn Đại Địa, họ nghi ngờ cô đánh cắp một tập tài liệu cơ mật của tập đoàn. Bây giờ ta sẽ đưa cô quay về để điều tra... Những người còn lại đều là đồng phạm, dẫn hết về đồn cho ta!”
“Hả?”
Mọi người nghe xong câu này đều cảm thấy choáng váng.
Lục Tân khẽ cau mày, hắn đưa mắt nhìn đám cảnh sát thì phát hiện một người đang đứng ở phía sau.
Hắn đang xoay chìa khóa xe thể thao, người đi theo là tổng giám đốc Vương.
…
Bị một nhóm cảnh sát chĩa súng thật đạn thật về phía mình, mọi người không một ai dám thở mạnh.
Loại áp lực này dường như còn lớn hơn áp lực khi phải đối mặt với quái vật.
Khi đối mặt với quái vật, họ còn dám lớn giọng kêu la, còn có thể cầm dao đe dọa đối phương, nhưng từ sau khi khi trăng máu xuất hiện, đối diện với cảnh sát chẳng dám làm như vậy nữa, không chừng chỉ hơi trợn mắt, mọi người sẽ cho rằng ngươi bị điên mà xông vào đánh ngươi……
Sau một hồi ngơ ngác, Cao Đình mới vội kêu lên:
“Sao có thể, đây chỉ là hiểu lầm!”
“Hiểu lầm cái gì, người đang kiện ngươi đang có mặt tại đây, đi mà nói với hắn!”
Vị cảnh sát trưởng già tay cầm chiếc loa lớn biểu lộ rõ thái độ nghi ngờ, lạnh lùng cất tiếng:
“Bắt hết tất cả lại!”
Một đám cảnh sát lập tức giơ súng lên, chầm chậm tiếp cận, rút ra một chiếc còng tay.
Nhóm tài xế nhất thời hoảng loạn, họ chỉ là tài xế, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị bắt lại.
Hơn nữa, tập đoàn Đại Địa đổ tội trộm cắp lên đầu họ là có ý gì? Muốn ức hiếp họ sao?
Trong lòng vừa tức giận vừa gấp gáp, nhưng không kém phần hoảng sợ.
Lục Tân không khỏi nhíu mày, nhìn qua Lại Cương:
“Chuyện liên quan đến quan trường, có phải ngươi nên xuất mã rồi?”
“Ta……”
Lại Cương trong lòng thầm muốn chửi thề, vừa nghĩ tới điều gì điều đó liền tới.
Vốn dĩ theo như kế hoạch của hắn, hiện giờ chuyện Lục Tân phát hiện ra vô cùng quan trọng, trong tình huống chưa phân rõ ta địch, hắn thật sự không muốn ra mặt trên ở thủ đô nhanh như vậy, nhưng giờ đây cảnh sát đều đã tới, nhất quyết đưa người của đội xe đi, quả thật gây ra một vài phiền phức không đáng có, không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng chịu đựng tiến lên phía trước, lớn giọng nói:
“Khoan đã!”
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn, mặc dù bị chói mắt do ánh đèn pin chiếu vào nhưng hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, lớn giọng:
“Ta là nhân viên của văn phòng thủ đô thường trú tại Thanh Cảng, bây giờ ta sẽ đưa tay vào túi áo, lấy ra giấy chứng nhận của ta, không được nổ súng.”
Vừa hét, hắn đồng thời chậm rãi đưa tay, thọc sâu vào trong túi áo, lấy ra giấy chứng nhận, giơ lên giữa không trung.
“Là Thanh Cảng?”
Đám cảnh sát đột nhiên nhìn thấy một người có thân phận như vậy, rõ ràng ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Sao lại liên lụy tới chuyện này?”
Là một thành viên trong liên minh 12 thành phố Cao Tường, sức mạnh của Thanh Cảng là không thể nghi ngờ.
Các nhân viên của cơ quan tại thủ đô cũng được hưởng sự đối đãi nồng hậu như đối với công dân cao cấp, đồng thời cũng được hưởng quyền miễn trừ hành chính đặc biệt.