Chương 604: Cam Chịu
“Ta sẽ đi với hắn.”
Không biết đã qua bao lâu, Cao Đình quay lại với vẻ hồn bay phách lạc, cô ta uể oải đi về phía trước hai bước rồi căn dặn đám tài xế già:
“Các ngươi đợi ở đây, sáng mai, tất cả hãy trở về...”
“Cái gì?”
Đám tài xế già đều giật mình, cánh tay đang giơ cao cũng hạ xuống, một số người còn muốn xông lên phía trước.
“Trưởng đoàn, có chuyện gì vậy?”
“Có phải thằng khốn đó đã uy hiếp ngươi không?”
“Để mọi người cùng liều mạng với hắn...”
“...”
Thấy đám tài xế sắp làm loạn, viên cảnh sát già bất ngờ phẩy tay với vẻ mặt sa sầm.
Sau đó, có vài phát súng “pằng” “pằng” bắn xuống sàn đá trước mặt đám tài xế già tạo thành hai cái hố.
Đám tài xế già thất kinh hồn vía, kịp thời thu chân lại, nhưng vẻ mặt ai nấy vẫn hậm hực.
“Các ngươi đừng làm loạn...”
Giọng nói của Cao Đình không còn vẻ mạnh mẽ và cương quyết như thường ngày, thay vào đó là vẻ mệt mỏi cực độ, nghe có vẻ như đang cầu xin:
“Ta tự nguyện đi với hắn... Để hợp tác điều tra, không liên quan đến các ngươi, các ngươi phải sống sót trở về... Các ngươi còn có vợ con đang đợi ở nhà, hơn nữa, nếu các ngươi không trở về, ai sẽ chăm sóc người nhà của những người anh em đã bỏ mạng?”
Đám tài xế già đều nghẹn ngào, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Trưởng đoàn...”
Tiểu Chu khóc nức nở:
“Nếu ngươi không trở về, sau này ai sẽ chăm sóc bọn ta?”
Cao Đình hít một hơi thật sâu, như thể muốn mắng người, nhưng cô ta thậm chí không còn sức lực để mắng người, những lời sau đó mang theo vẻ dịu dàng hiếm có:
“Sao trưởng thành rồi mà ngươi còn nói những lời không có chút bản lĩnh như vậy. Sau này các ngươi chọn ra một trưởng đoàn khác là được...”
Cô ta mím môi nói:
“Quyết định như vậy đi.”
Khi chuẩn bị xoay người, cô ta vô tình liếc nhìn Lục Tân bằng ánh mắt cầu xin.
Ánh mắt đó tựa như đang cầu xin Lục Tân hãy giúp mình chăm sóc những người anh em này.
Sau lưng Lục Tân, Triệu Hội vòng hai tay đứng dựa vào một chiếc xe tải, ánh mắt hắn hiện lên vẻ tham lam điên cuồng.
Dường như Lục Tân đã hiểu ra mọi chuyện.
Chỉ là, Lục Tân cũng nhận ra sự quyết tâm đè nén trong cơ thể tựa như đã bị rút xương của Cao Đình.
Dường như Cao Đình đã không còn ý định chống cự, nhưng Lục Tân biết đây hẳn là dấu hiệu cho thấy cô ta đã chuẩn bị cho một điều gì đó. Sự quyết tâm như khi cầm quả bom lao về phía con quái vật đại não không chút do dự của cô ta lại xuất hiện một lần nữa.
“Vì vậy, cô ta định đi với Triệu Hội trước, sau đó sẽ tìm cơ hội liều mạng với hắn?”
Lục Tân khẽ thở dài, sau đó bỏ bàn tay đang giơ cao xuống rồi đi về phía trước.
...
“Ngươi định làm gì?”
Động tác của Lục Tân lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, họ vừa chĩa họng súng vào hắn vừa hét lớn.
Lệ Cương ở sau lưng cũng giật mình, đè thấp giọng nói:
“Ngươi định làm gì? Đừng mạo hiểm...”
Lệ Cương đương nhiên biết Lục Tân là dị biến giả, nhưng cho dù là dị biến giả, hắn cũng không thể trực tiếp đối đầu với Văn phòng An ninh của thành phố trung tâm!
“Ta có một việc cần bổ sung.”
Dù đứng trước bao nhiêu họng súng và bị rất nhiều ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm, nhưng vẻ mặt Lục Tân vẫn không chút thay đổi. Đôi mắt hắn vì bị đèn pin chiếu thẳng vào nên dường như không có tiêu điểm. Nhưng trên thực tế, ánh mắt hắn đã xuyên qua ánh đèn và nhìn ra phía sau lưng đám cảnh sát.
Ánh mắt hắn rơi trên người vị tổng giám đốc nhà kho của Tập đoàn Đại Địa đang trốn sang một bên và im lặng hút thuốc.
“Trước đây, Lão Chu và Tiểu Chu của đoàn xe này phát hiện Trưởng đoàn của họ có chút vấn đề nên đã trả giá rất đắt để nhờ ta đến xem giúp. Ta đã tìm ra gốc rễ của căn bệnh, và bắt đầu điều trị từ bây giờ. Để giảm bớt tâm bệnh của cô ta, ta đã tố giác chủ quản kho hàng vì hắn đã lợi dụng chức vụ để bắt nạt cô ta. Các ngươi đều biết chuyện này đúng không?”
Trong lúc nói, ánh mắt Lục Tân vẫn lặng lẽ nhìn về phía tổng giám đốc Vương.
Vì thân phận của mình nên Tổng giám đốc Vương mới bị lôi đến đây. Lúc này, ông ta thậm chí không biết rốt cuộc Triệu Hội muốn làm gì. Đột nhiên nhận ra mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người, ông ta ngơ ngác ném đầu thuốc lá trong tay xuống đất.
Ông ta ngẩng đầu, không biết nên nói gì, theo bản năng liếc nhìn Triệu Hội.
Những nhân viên cảnh sát khác cũng nhìn nhau, sao lại có chuyện tố giác gì ở đây?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Nhưng họ biết Lục Tân đến từ Thanh Cảng, hắn rất quen thuộc với các nhân viên thuộc văn phòng thành phố, thân phận của hắn cũng hơi đặc biệt, nên họ không cưỡng chế ngăn cản hắn.
“Ngươi lại muốn giở trở gì?”
Triệu Hội ngẩng đầu nhìn Lục Tân bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lục Tân liếc nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Tổng giám đốc Vương rồi nghiêm túc nói:
“Ta muốn biết, ta đã tố giác ngươi, thậm chí đã đưa lãnh đạo của ngươi đi xem chứng cứ, sao ngươi vẫn không hề hấn gì?”
“...”
“Á?”
Những lời này khiến Triệu Hội hơi sửng sốt.
Tổng giám đốc Vương cũng vô cùng kinh ngạc, lúng túng nhìn đi chỗ khác.