Chương 610: Tuân Theo Pháp Luật
Lão cảnh quan trầm mặc một lúc rồi nói vọng ra bên ngoài:
"Đi mua cho hắn hộp cơm."
Lục Tân vui mừng, vội nói:
"Trong này được hút thuốc không?"
"Tất nhiên là không."
Lão cảnh quan tức giận, sau đó lại nói vọng ra ngoài: "Mua thêm bao thuốc nữa!"
Lục Tân lại còn muốn nói nữa nhưng Lão cảnh quan đã giận lên:
"Ngươi nói đủ chưa?"
Lục Tân có chút bất đắc dĩ nói:
"Ta chỉ muốn cảm ơn ngươi."
Lão cảnh quan quan sát ánh mắt của Lục Tân thật lâu rồi nói: "Không cần khách sáo."
Hắn nói xong thì trừng mắt với tù nhân của hai phòng giam bên cạnh rồi quay người rời đi.
Cảm giác hắn đi khá nhanh, cứ như là đang lẩn trốn ai.
"Hô..."
Lục Tân kéo quần lên, ngồi lên trên tấm gỗ cứng ở trong nhà giam, quan sát xung quanh.
Bao quanh là bức tường xi măng dày dặn, hai bên còn có hàng rào sắt đen to bao quanh, nhà giam chỉ có một khe hở nhỏ, ở trên bức tường phía sau thì có một cái cột bóng rổ và một ô cửa sổ nhỏ. Xung quanh đều là không khí âm u, ẩm ướt cùng với mùi đồ vật mốc meo. Bên trong hai cái nhà giam bên cạnh, có đám thì âm lãnh hoặc là ngu ngốc hoặc là ánh mắt hung dữ, không có ý gì tốt, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.
"Nơi này cũng không tồi..."
Đánh giá được một lúc thì Lục Tân ngẫm nghĩ.
Không biết là bị đưa vào đây thì có bị lưu án lại hay không, có ảnh hưởng đến công việc ở Thanh Cảng của hắn hay không.
Việc mình đánh Triệu Hội không biết có kết cục tốt đẹp nào không...
Thật ra, hắn vẫn luôn nỗ lực làm việc, không gây sự, không bắt nạt ai, lần này mất kiểm soát lại nổ súng bắn người, trong lòng có chút lo lắng.
Sau khi thấp thỏm trong lòng xong, Lục Tân tựa lưng vào bức tường xi măng phía sau.
Hắn nghĩ tới cảm giác tên họ Triệu kia bị mình bắn hai hộp đạn vào người.
Chẳng biết từ khi nào, khóe miệng đã cong lên, lúc nổ súng thậm chí còn phấn khích đến run người.... Vui thật!
…
“Đội trưởng, bây giờ phải làm gì?”
Lúc người quản giáo vừa rời khỏi khu giam giữ thì lập tức có mấy người xông tới, trong đám người đó có không ít người đã từng cùng hắn đi chung một chiếc xe. Trợ thủ của hắn đứng đối diện, khẩn trương nói: “Bệnh viện gọi đến, Triệu công tử thật sự không chết, thế nhưng.... Thế nhưng đạn cũng đã bắn trúng người, thế mà lại không chết, việc này.... Việc này sao có thể?”
Không khí xung quanh bỗng có chút lạnh lẽo, họ liên tục gật đầu còn có chút chột dạ nói: “Đúng vậy, làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao?”
Quản giáo nghiến chặt hàm răng: “Mẹ nó, ai mà biết lại có chuyện như thế, không chỉ gặp người của cơ quan Thanh Cảng, còn gặp phải một tên điên.... Mẹ nó, nếu ta mà biết bản thân sẽ vướng phải phiền phức như vậy thì từ đầu đã không nghe theo lời tên họ Triệu kia...”
Quản giáo nói xong thì có chút khẩn trương: “Đã thu dọn mọi thứ hết chưa?”
Tên cảnh sát đứng bên cạnh vội vàng gật đầu: “Rút rồi, rút hết về, Triệu công.... Tên họ Triệu kia hôn mê đến người khác cũng không biết.”
“Ngươi nhớ kỹ, chúng ta chẳng qua chỉ đang đi canh gác bình thường thôi, hiểu chưa?”
Quản giáo hung hăng liếc mắt nhìn người bên cạnh, còn nhỏ giọng nói: “Tên họ Triệu kia điên rồi, lần này hắn muốn gây ra một sự việc lớn như thế, từ trên xuống dưới đều nói hắn muốn một tay che trời, ta còn nghĩ hắn thật sự sẽ đối phó với cả một đoàn xe, không ngờ việc này còn liên quan đến dị biến giả.... Liên lụy đến những tên điên này, địa vị Triệu gia còn lớn, không thể dễ dàng lụy bại...”
“Hắn còn đặc biết đánh người ta thành một khối thịt nhão.”
“Thật là kỳ quái, tên kia bình thường rất ẩu tả, chẳng đáng tin tưởng, sao lần này lại ra tay độc ác đến như vậy?”
Quản giáo ra sức lắc đám cấp dưới, không muốn bản thân nghĩ nhiều, dặn dò:
“Nếu muốn sống yên ổn, nhất định không được dây dưa với đám người kia, nhanh chóng thoát khỏi đám đó...”
“Hiểu chưa?”
“...”
Họ không hiểu gì nhưng cũng ra sức gật đầu, nhưng cũng có người không hiểu còn nhỏ giọng hỏi:
“Nếu vậy sao hắn không dứt khoát trực tiếp đi đến Thanh Cảng, như thế là xong rồi không phải sao?”
“Cơm ngươi ăn chỉ để no bụng thôi à?”
Quản giáo nhỏ giọng gào thét: “Tên họ Triệu kia bị người đánh thành một khối thịt nhão, người nhà hắn nhất định sẽ không bỏ qua, chúng ta không đem người đi, người nhà họ Triệu sẽ không đến đây gây phiền phức? CMN, rơi vào hoàn cảnh như thế, chúng ta chỉ có thể...”
Hắn dừng lại một chút rồi cắn răng nói: “Tuân theo pháp luật.”
Ánh mắt của đám cảnh sát có nghiêm túc lại, đây là lần đầu tiên họ được nghe tông giọng đó của giáo quan.
...
Cùng lúc đó Lục Tân bắt đầu suy nghĩ về vấn đề của gia đình, tại bệnh viện nhân dân thứ 4 ở trung tâm thành phố Vệ Tinh số 7, phía trên mái nhà có một chiếc máy bay trực thăng đang đáp xuống. Trên trực thăng có một người đàn ông mặc tây trang màu đen, trên môi ngậm một điếu thuốc, phía trên môi còn có một bộ râu ngắn, hắn khom lưng bước xuống trực thăng rồi tiến vào thang máy tới một phòng bệnh.