Chương 611: Đánh Người
Trong phòng đang tiến hành giải phẫu, trên chiếc khay kim loại đã có mười mấy đầu đạn được gắp ra.
Người đang được phẫu thuật có cái đầu nguyên vẹn nhưng toàn thân cơ hồ đã nát bét hết.
Bác sĩ đang phẫu thuật đứng sang một bên nhường chỗ cho tên miệng ngậm điếu thuốc.
Không ai trong phòng dám nhắc hắn rằng ở trong phòng phẫu thuật thì không được hút thuốc.
Nam nhân dò xét cẩn thận người đang nằm trên giường kia, gương mặt có chút căng thẳng.
Một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
“Là do dị biến giả.”
Đứng bên cạnh hắn là một nam nhân mặc tây trang, cậu ta nói: “Có tất cả hai mươi bốn viên đạn, đều nằm trong người hắn ta, nhưng đều không có viên nào bắn vào điểm yếu. Thậm chí còn không tổn thương đến động mạch, cho nên hắn ta còn sống. Ngoại trừ dị biến giả, không ai có thể bắn hết hai hộp đạn mà vẫn đảm bảo đối phương vẫn sống sót khi được đưa vào bệnh viện.”
Người kia chậm rãi gật đầu hỏi:
“Dị biến gia kia đâu?”
“Trại giam số 2 của thành phố Vệ Tinh thứ 7.”
Thư ký nhỏ giọng nói:
“Không phải dị biến giả của chúng ta làm, việc này có chút giống với phía Thanh Cảng hơn.”
“Thanh Cảng...”
Người đàn ông kia chậm rãi lặp lại, trên miệng còn mang ý cười, trong phòng phẫu thuật một bên sáng rực, một bên u ám, nụ cười của hắn trông có vẻ dữ tợn nhưng thanh âm thì lại vô cùng ôn hòa: “Đứa con trai này của ta rất ngu xuẩn, lại còn ngạo mạn, không học võ nhưng rất tham lam, còn có.... Hắn còn có chút vấn đề tâm lý khó nói, nhưng hắn dù sao cũng là con ta.”
“Ta biết rõ, hắn vẫn luôn sai vặt, nhưng bản chất nhu nhược, không dám gây nên tội lớn.”
Người đàn ông nói đến đây thì ngừng lại, hắn quay đầu nhìn thư ký: “Cho nên, vì sao con ta lại bị đánh ra nông nỗi này?”
Thư ký trầm ngâm một hồi rồi nói: “Hình như hắn phạm phải quy tắc ngầm.... đụng phải 1 tài xế nào đó.”
Người đàn ông nhíu mày hỏi: “Nam hay nữ?”
Thư ký trả lời: “Nữ.”
Người đàn ông lộ ra nét cười lạnh: “Người như nó sao lại đi quy tắc ngầm với một nữ tài xế?”
Đối mặt với vấn đề này, người thư ký cũng trầm mặc không biết nên trả lời thế nào.
“Chuẩn bị cho ta một cây thương và bốn hộp đạn!”
Người đàn ông trực tiếp quay người đi ra ngoài nói: “Dù có là gì thì vẫn là con ta.... Mà lại còn là đứa con duy nhất. Ta bình thường không hay về nhà, đối với vấn đề dạy dỗ con cũng chẳng để tâm, cũng chỉ đứng ở trong phòng nghiên cứu chờ đợi, ra sức cho trung tâm thành phố của chúng ta. Bây giờ con ta bị đánh thành cái dạng này, ta lại tiếp tục bỏ mặc hắn lần nữa, nếu thế thật.... sẽ khiến mẹ của con ta thất vọng vô cùng.”
“Nếu dị biến giả đánh hắn nhất định phải có lý do, nhưng lại không có gì. Để ta bắn hết bốn hộp đạn này vào tên dị biến giả kia, rồi điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đã là dị biến giả, chắc sẽ không chết đâu.”
...
“Haha, nhóc con.”
Bên trong nhà tù, Lục Tân đang ngồi nép trên chiếc giường chờ bữa tối.
Có hai người rời đi, phòng giam rất im ắng đột nhiên có một tiếng gọi vang lên.
Có đứa tên Hoàng Mao, hàm răng thì được bọc bằng inox, thân thể cũng rất to lớn, hắn đang ra sức đập vào song sắt, nói vọng ra chỗ Lục Tân:
“Hay lắm, đã mua cơm lại còn mau thuốc, hỏi này, một đứa công tử bột như mày sao lại vào đây?”
Lục Tân chỉ liếc hắn rồi cúi đầu.
Mặc dù bản thân cũng đang bị giam giữ nhưng hắn không giống họ.
“CMN, đang hỏi mày đấy...”
Tên kia lại ra sức đập song sắt, gào to với Lục Tân:
“Đã đến đây còn ra vẻ? Có biết nhập gia tùy tục không?”
Lục Tân thở ra một hơi, hưng phấn đến mức tay phải run lên, hắn yên lặng không nói gì, suy nghĩ nhân sinh.
“Ba...”
Bỗng nhiên có một chiếc giày được ném qua, Lục Tân kịp thời ngẩng đầu, điều khiển chiếc giày rơi xuống chỗ khác.
“Ha ha ha ha...”
Hai phía bên trong nhà tù đều vang lên những tràng cười lớn, mọi người đều rất hưng phấn.
Lục Tân thở ra một hơi, đứng lên nói một câu:
“Tao đã vào đây rồi...”
Thấy hắn đứng lên, tên kia càng lớn tiếng hỏi: “Làm sao? Gấp gì?”
“Qua đây, qua đây, tao dạy mày thế nào là nhập gia tùy tục.”
Bọn chúng vẫn cười lớn nhưng Lục Tân đã xoay người đi đến chỗ bọn chúng, hắn càng tiến gần đến những khuôn mặt tươi cười kia, hắn bẻ cổ, hạ thấp người, đem cơ thể bẻ đến diến dạng, xương cốt giống như đều bị bẻ gãy, trực tiếp xuyên qua song sắt, đi sang phòng giam bên kia.
Nụ cười dần tắt, ánh mặt bọn chúng ngày càng lộ vẻ hoảng sợ, nhưng hắn thế mà lại nở nụ cười ấm áp:
“Bọn mày hay lắm, vừa nãy ai ném giày?”
Người vừa nãy đưa cơm cho Lục Tân còn cho hắn thêm một cái đùi gà, được hắn cho thêm 10 đồng cảm ơn, người kia vừa mới bước ra ngoài hành lang đã thấy Lục Tân đi sang phòng giam bên kia đánh nhau với Hoàng Mao.
Phía dưới còn có người bị đánh dính vào tường, người gãy mũi, người thì mặt sưng vù, còn có người bị đá phải chỗ hiểm.
Bình thường người đưa cơm bị ăn hiếp cũng không thể tố cáo bọn chúng, lúc này cũng chẳng nói gì, một lời cũng không thể nói.
Hắn sợ hãi, vội vàng thổi còi, dùng sức đập song sắt, kêu to: “Làm sao vậy? Sao ngươi lại đánh người khác?... Sao ngươi có thể vào đây?”