Chương 612: Tin Tưởng Cha
Lục Tân đứng lên, kéo quần lại đàng hoàng, lắc nhẹ người một cái rồi lại chui trở lại phòng giam của mình.
"Cái này không thể trách ta."
Lục Tân làm như mình vô tội mà phân bua: "Ta rất ngoan ngoãn ở trong phòng giam, mấy người này cứ mắng ta, lúc đầu ta không để ý tới, không ngờ tên kia lại còn rút giày chọi ta, đương nhiên ta phải đánh trả."
Nói xong nắm chặt tay, biểu tình hung dữ.
Người kia thấy những lỗ to nhỏ trên song sắt, chợt nhớ tới lời của quản giáo lúc trước liền run rẩy.
Một hồi sau mới miễn cưỡng trả lời: "Được rồi..."
Hắn nói xong còn lo lắng nhìn về phía đám kia hỏi: "Hắn chết chưa?"
Một đám tù nhân đứng đấy đồng thời lắc đầu.
"Được rồi..."
Người kia đã yên tâm, chuyển cơm vào cho Lục Tân còn nói một câu: "Có chuyện thì gọi ta."
"Đã biết."
Lục Tân thành thật gật đầu, nhận bữa tối xong thì leo lên giường chậm rãi tận hưởng bữa tối.
Mùi từ miếng đùi gà rất thơm, tỏa ra ấm áp hết cả trại giam.
...
Lục Tân nuốt nước miếng sau khi đã ăn đến hạt cơm cuối cũng trong hộp, sau đó ngồi trên giường đốt một điếu thuốc, chầm chậm phun ra một vòng khói, có hơi kinh ngạc nhìn vòng khói kia, thuốc nhờ người kia mua thế mà lại rất ổn.
Mặc dù so với thuốc mà tổng giám đưa cho có chút không bằng, nhưng so với những hãng khác thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Hắn ăn no rồi hút thuốc rồi mới nghĩ đến việc chính.
Ví dụ như là vấn đề giữa hắn và cha hắn.
Trước khi mẹ rời đi, hắn thật sự có chút lo, lo cha sẽ nhân cơ hội này làm chuyện không hay hoặc trốn đi đâu đó nhưng không ngờ cha rất tốt, còn đối xử đàng hoàng với hắn…
Lúc ngồi trên xe, biểu hiện của cha còn có chút khiến người khác dộng lòng.
Nếu vậy, để báo đáp cha, hắn có nên tin tưởng cha, cố gắng tìm ra giải pháp chung sống hòa bình với cha của, chậm rãi tìm hiểu nhau.
Hiệu quả cũng rất rõ ràng, lúc trước hắn luôn giam giữ cha hắn, không cho cha ra ngoài, hiện tại hắn đã có thể sử dụng năng lực của bản thân để kiềm chế. Nhưng vết thương trong lòng thì vẫn không thể lành lại, bình thường hắn cũng chỉ tin tưởng 10%.
Lúc tập kích trên biển, vì cảm xúc của bản thân không ổn nên mới cho cha hắn 50%.
Lúc ngồi chung xe, trong nháy mặt còn vượt qua 70% độ tin tưởng.
Nói cách khác, khi đó, cha hắn làm rất nhiều điều…nhưng đây cũng là trên lý thuyết thôi, chưa chắc ông thành công.
Nếu mức độ tin tưởng cao đến 100% thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Lục Tân kỳ thật có chút chờ mong, mong bản thân cùng với cha của mình có thể hòa giải, tin tưởng lẫn nhau.
Nhưng điều này du sao cũng khó mà thành thật... sở thích và tính tình của mọi người không quá giống nhau, ông thích nấu cơm, còn hắn thì thích ăn cơm.
Ông chưa gì đã tức giận, lòng dạ hẹp hòi, còn hắn thì...
"Lộp độp..."
Bên ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi, chẳng biết từ khi nào đã có một cơn mưa nhỏ đổ xuống.
Lục Tân dần tỉnh táo lại, ngửi mùi đất ẩm bay vào men theo cửa sổ, hơi ngẩng đầu lên nhìn.
Thế giới này tươi đẹp như vậy, hắn cũng nên cố gắng hết sức.
…
Một đoàn xe gồm bốn chiếc xe Jeep bất chấp cơn mưa phùn mù mịt chạy ra khỏi bệnh viện Nhân Dân thứ tư của thành phố vệ tinh số bảy thuộc thành phố trung tâm, sau đó phóng vào con đường chính của thành phố vệ tinh. Đèn xe xuyên qua màn mưa, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo và mãnh liệt.
Trong xe, một người đàn ông trung niên đang dùng một mảnh khăn lụa màu đen cẩn thận lau súng.
Trên đùi ông ta là một chiếc hộp màu bạc, có bốn hộp đạn được đặt ngay ngắn trên đĩa.
Ting ting…
Điện thoại trong xe không ngừng đổ chuông, thư ký bắt máy vài lần, cuối cùng rút dây điện thoại ra.
“Vì có liên quan đến Thanh Cảng, nên rất nhiều bên đều hy vọng chúng ta sẽ không vội qua đó.”
Thư ký tóm tắt nội dung cuộc gọi rồi báo cáo với người đàn ông trung niên.
“Khi càng lúc càng có nhiều người can thiệp, liệu ta có còn cơ hội bắn những viên đạn này vào cơ thể hắn không?”
Thư ký không còn cách nào khác là im lặng.
…
Khu vực xung quanh trại tạm giam thứ hai nằm ở phía bắc thành phố vệ tinh số bảy tương đối vắng vẻ, hơn nữa lúc này bên ngoài đang có mưa nên cũng ít người và xe cộ hơn. Đoàn xe gồm bốn chiếc xe Jeep rất nhanh đã chạy ra khỏi khu dân cư và bắt đầu đi vào một khu vực tương đối vắng. Màn mưa mù mịt khiến vùng đất này trở nên u ám và ẩm ướt.
“Kít…”
Chiếc xe dẫn đầu bất ngờ phanh gấp, chắn ở giữa đường.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thân thể thư ký khẽ lắc lư, hắn lập tức hỏi với vẻ cảnh giác.
“Phía trước có một cô bé…”
Người tài xế phía trước lo lắng nhìn chiếc xe phía trước rồi nhấc máy bộ đàm. Hắn chỉ nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng, đi chân trần đứng trước xe, khắp thân thể của con bé đều là những vết khâu, con bé cúi thấp đầu, mái tóc rối bù che khuất đôi mắt nó. Trên tay con bé đang cầm một con dao nhọn bằng thép không gỉ, trông nó giống như một đứa trẻ nghịch ngợm lấy trộm đồ dùng nhà bếp ra ngoài chơi.