Chương 616: Hỗn Loạn
Trong tiếng bàn tán đầy hoang mang và sợ hãi kia, Lục Tân im lặng một hồi lâu, xương cốt hắn phát ra tiếng răng rắc. Hắn chui ra khỏi lan can rồi tìm dọc theo hành lang, đến trước cánh cửa đầu tiên thì thấy những cảnh sát đã không còn ở đó, cửa sắt vẫn khóa chặt, tiếng súng và tiếng la hét bên ngoài càng lúc càng dày đặc. Lục Tân còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Cửa sắt bị khóa, Lục Tân do dự giây lát rồi duỗi tay về phía trước.
Lục Tân khoét một lỗ ở vị trí ổ khóa của cánh cửa, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Vừa rẽ vào một ngã rẽ, Lục Tân liền nhìn thấy một vài nhân viên cảnh sát đang sợ hãi hét lên và chạy trốn, sau lưng bọn họ là một vài con quái vật với thân thể cồng kềnh đang chậm rãi di chuyển, trên thân thể chúng có đến mấy cái miệng đang phát ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
“Đó là cái gì?”
Lục Tân nhíu chặt lông mày, cảm thấy những thứ này hơi giống với những kẻ điên giai đoạn thứ hai mà hắn đã gặp ở thị trấn Bạch Tháp.
Tuy nhiên, dường như những con quái vật này không ổn định lắm.
“Đừng hốt hoảng!”
Lục Tân vừa thấp giọng quát, vừa giật lấy một khẩu súng từ một tên lính gác.
“Pằng!” “Pằng!”
Viên đạn bắn chính xác vào đầu con quái vật, nổ tung thành một bông hoa máu.
Tuy nhiên, ở một mức độ nào đó, những phát súng như thế này gần như không gây nguy hiểm đến tính mạng của những con quái vật giống như chất nhầy này.
Chẳng qua là máu thịt phủ xuống che mất vết thương, con quái vật thậm chí lập tức hồi phục như lúc ban đầu.
Sức sát thương của súng đối với nó là cực kỳ hạn chế.
Lục Tân cúi đầu nhìn dưới chân mình, dường như cái bóng của hắn không có chút thay đổi.
Hắn nhớ ra, cha không thích những con quái vật hôi hám này, thậm chí có thể nói là rất ghét bỏ.
Vì vậy, hắn hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn xung quanh.
Ở sảnh trước, trên một cái bàn nhỏ ở giữa sảnh có bày vài món ăn và hai chai rượu, trên cửa sổ bên cạnh có treo một tấm rèm cũ kỹ, lúc này, đám lính canh phía sau đã sợ đến thất kinh, đang liều mạng chạy ra cái cửa nhỏ của phòng giam.
Dù di chuyển chậm đến mức nào, con quái vật cũng đã đến trước mặt Lục Tân, và chậm rãi giơ tay tóm lấy hắn.
Lục Tân thở dài rồi vặn vẹo cơ thể để tránh con quái vật, sau đó hắn nhấc chân đá vào đầu gối con quái vật, hắn nhảy lên cao rồi nện đầu gối xuống, khiến con quái vật giống như một loài động vật nhuyễn thể kia ngã lăn quay.
Cùng lúc này, Lục Tân giẫm lên cơ thể con quái vật, sau đó lao sang bên trái rồi đưa tay kéo rèm xuống.
Tấm rèm cuốn lấy hai chai rượu ở sảnh trước, sau đó, Lục Tân dùng cánh tay kẹp chặt chai rượu, tay còn lại quấn tấm rèm quanh người con quái vật đang ngã xuống,, hắn quấn liên tục rất nhiều vòng, sau đó hắn dùng miệng cắn rơi nút chai rượu rồi đổ hết rượu lên người con quái vật.
Hắn vứt chai rượu đi rồi lấy chiếc bật lửa nhựa màu xanh lá cây mà tên lính canh vừa đưa cho hắn lúc nãy.
“Phực” một tiếng, hắn đã bật lửa lên.
Lục Tân châm lửa nhưng không cháy, loại rượu này cháy rất chậm.
Hắn đành phải dí sát ngọn lửa vào cơ thể con quái vật, lấy tay che rồi chầm chậm đốt cháy rèm cửa.
Lửa gặp phải cồn bèn “phực” một tiếng rồi cháy rất to, giống như một ngọn đuốc.
…
Lục Tân lui về sau mấy bước rồi nói với đám lính canh:
“Các ngươi hãy trốn sau lưng ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi.”
Đám lính canh cả kinh, nhìn người đàn ông xách quần đi ra từ trong phòng giam, tất cả bọn họ đều sững sờ tại chỗ. Nhìn nụ cười ấm áp của hắn, nhất thời không có người nào lên tiếng. Tất nhiên, đến lúc này, không một ai thắc mắc những vấn đề nhàm chán kiểu như sao hắn có thể trốn ra ngoài được, những người bị giam giữ không thể trốn ra ngoài…
Người lính canh bị giật súng hơi do dự, nhưng Lục Tân rất nhanh đã trả lại khẩu súng cho hắn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tân chậm rãi bước ra ngoài, tiện tay giải quyết hai con quái vật đã thành hình và một con quái vật vẫn chưa thành hình.
Những con quái vật này trông kinh dị khác thường, nhưng không khó đối phó.
Khi đến sảnh trước, Lục Tân cảm thấy mùi máu nồng nặc hơn, nhìn ra ngoài qua ánh đèn mờ nhạt, hắn trông thấy trong màn mưa mù mịt lúc này, ngọn lửa bất ngờ bùng lên ở khắp nơi, hắn còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
“Đây chính là con quái vật thứ ba chưa từng hiện thân trong khách sạn ư?”
“Nó đang làm gì?”
Lục Tân cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu khác thường.
“Bí bo…”
Đúng lúc này, tiếng chuông báo động bất ngờ vang lên, trong chớp mắt đã truyền khắp mọi ngóc ngách trong toàn thành phố.
Lục Tân từng nghe âm thanh này hai lần ở Thanh Cảng.
Dù âm thanh này thường đại diện cho tai họa, nguy hiểm và hoảng loạn, nhưng tâm trạng của Lục Tân lập tức bình tĩnh trở lại.
Hắn biết nhân viên dọn dẹp chuyên nghiệp của thành phố trung tâm sắp vào cuộc.
Sắp xảy ra một cuộc đụng độ dữ dội giữa quái vật và dị biến giả, giữa hỗn loạn và trật tự.
Nhưng lúc này hắn…yên tâm quay trở lại và gõ cánh cửa dẫn đến phòng giam.
Nếu ai đó đã làm công việc của họ, tất nhiên mình cũng nên tiếp tục làm những gì mà mình nên làm.
Đó là: Bị giam giữ.