Chương 619: Đang Bị Giam, Không Thể Ra Ngoài Được
“Vậy, ta đi trước đây, tạm biệt...”
Tận đến lúc lấy lại được thắt lưng và cái túi lớn chứa đủ mọi loại vật phẩm tùy thân của mình, cất tiếng chào tạm biệt với mấy vị cai ngục còn ngơ ngác như đang chìm trong giấc mộng kia, sau đó cất bước theo đuôi Trần Tinh rời khỏi trại tạm giam, Lục Tân vẫn cảm thấy mọi chuyện thật khó tin.
Không phải đã nói hắn sẽ rục thây trong tù cả đời ư, tại sao Trần Tinh mới nói mấy câu mà hắn đã được thả ra rồi?
Hơn nữa, càng nghĩ càng thấy cách xử lý của Trần Tinh chẳng có chút vấn đề gì, tất cả đều rất hợp lý hợp tình cũng như hợp pháp...
“Phành phạch...”
Sau khi theo chân Trần Tinh ngồi lên xe, cả hai nhanh chóng tiến vào một khu đất trống rộng lớn, đập vào mắt là một chiếc trực thăng đang đậu trên sân cỏ.
Mấy người lính và vài vị mặc vest cùng Trần Tinh vào trại giam đón Lục Tân ra tiễn hai người tới đây thì dừng lại. Sau khi Trần Tinh bắt tay cảm ơn họ xong thì xoay người dẫn Lục Tân dẫm lên sân cỏ, khom lưng chui vào buồng lái của trực thăng.
“Ha ha ha, tiểu đội trưởng thân ái của ta, đã lâu không gặp...”
Lục Tân vừa chui vào trực thăng đã nhận được ngay một cái ôm to bự, sau khi đẩy đối phương ra mới biết đó là Thằn Lằn.
Hắn mặc một bộ võ phục, tóc được chải chuốt kĩ càng, không biết dùng cái gì mà trông bóng loáng, mặt mày nhiệt tình đón tiếp mình.
Bên cạnh đó, trong buồng máy bay còn một cô gái có gương mặt rất xa lạ. Nhìn bề ngoài thì có vẻ tuổi không lớn, gương mặt ưa nhìn, da trắng nõn nà, trông hơi bụ bẫm nhưng sắc mặt thì rất lạnh lùng.
Cô mặc váy ngắn, chân trần không mang vớ, dưới chân là một đôi ủng màu đen vừa dày vừa nặng.
“Ngồi xuống trước đi, bây giờ chúng ta không có thời gian, có chuyện gì lên đường rồi nói.”
Trần Tinh gật đầu với Lục Tân, sau đó thuận miệng giới thiệu cô gái mặt không cảm xúc kia:
“Vị này chính là nữ sĩ Hạ Trùng, cô ấy là tiểu đội trưởng của đội hành động đặc biệt số bảy thuộc Đặc Thanh Bộ trực thuộc trung ương, hiện tại cô ấy đang nhận nhiệm vụ điều tra sự kiện ô nhiễm đặc biệt lần này.”
“Ngươi có thể ra ngoài nhanh như vậy phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của cô ấy.”
“Ồ?”
Lục Tân ngạc nhiên liếc mắt nhìn cô gái này một cái, cảm thấy cô ấy khá yếu ớt. Nhưng nhớ tới cô từng giúp mình, trong lòng hắn vẫn cực kỳ biết ơn cô.
Chính cô là người đã giúp mình tránh khỏi vận mệnh tù chung thân, không phải sao?
Hắn vội vàng đưa tay ra trước mặt cô:
“Xin chào, xin chào, ta là Đan Binh...”
Cô gái quét mắt nhìn Lục Tân một cái, biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi. Cô do dự một chút, rồi đưa tay ra nắm lấy tay Lục Tân.
Hai người bắt tay vài giây sau đó nhanh chóng buông ra.
Lục Tân cảm giác tay cô vừa mềm lại vừa mượt, tựa như chẳng có xương, còn lành lạnh nữa.
“Ực...”
Thằn Lằn ngồi bên cạnh nhìn thấy Lục Tân được bắt tay với Hạ Trùng thì trợn trừng mắt nhìn chằm chằm, dường như đang rất hâm mộ hắn.
“Này...”
Hắn không nhịn được nữa mà mở miệng, hòng nói cho ba người còn lại mình vẫn còn ở đây. Hắn nhiệt tình nói với Lục Tân:
“Tiểu đội trưởng, ngươi ở chỗ này đợi cả đêm sao?”
Lục Tân thản nhiên đáp:
“Đúng vậy.”
Biểu cảm trên mặt Thằn Lằn càng thêm phấn khích:
“Nơi này xảy ra nhiều chuyện như vậy, cả chủ thành rối tung tùng phèo cả lên, thế mà ngươi vẫn có thể thành thật ngồi yên trong trại tạm giam... Cứ thế chịu đựng suốt cả buổi tối, không hề cất bước ra ngoài ư?”
Lục Tân khó hiểu nhìn hắn:
“Ta bị giam giữ mà, đi ra thế nào được?”
“Không không...”
Thằn Lằn vội vàng phẩy tay, khẩn trương một hồi rồi bỗng không nhịn được nữa mà bật cười ha hả.
Lục Tân, Trần Tinh và Hạ Trùng, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn, hắn vội vàng nín cười, nghiêm mặt lại.
Chỉ là bả vai vẫn còn đang không ngừng run lên.
...
Lúc này máy bay trực thăng đã cất cánh. Qua cửa sổ trực thăng, Lục Tân nhìn xuống dưới, bấy giờ thành phố vệ tinh số bảy vẫn còn rất nhiều nơi lâm vào cảnh loạn lạc, vài chỗ còn bốc khói đen nghi ngút, xe cảnh sát và xe cứu hỏa chạy tới chạy lui không ngừng khắp thành phố.
Hắn cũng nhìn thấy được có một số nơi tụ tập rất nhiều người, xen lẫn bên trong là những người mặc đồ cứu hộ màu trắng bận rộn tới lui.
“Xem ra sự việc xảy ra hôm qua đã không nhỏ chút nào...”
Lục Tân kinh ngạc, cảm thán một câu.
“Thật ra mọi thứ vẫn khá ổn, động tĩnh thì lớn, nhưng độ nguy hiểm không cao.”
Cô gái tên Hạ Trùng kia đột ngột mở miệng đáp lại hắn, giọng nói trong trẻo, chỉ là có hơi cứng nhắc, không êm dịu như những cô gái bình thường.
Lục Tân quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên sự tò mò.
Trần Tinh nói:
“Vừa lúc phải thông báo nhiệm vụ cho ngươi, vậy, đầu tiên để Hạ Trùng kể cho người nghe về những việc đã xảy ra tối qua đi.”