Chương 631: Hai Mươi Năm Là Đủ
Đúng lúc này, Trần Tinh cười nói:
“Ngươi có thể không đi."
"Hả?"
Dù là Lục Tân hay Thằn Lằn đều cảm thấy khá bất ngờ.
Trần Tinh nói tiếp:
“Dĩ nhiên, có một số việc ta phải nói rõ với ngươi. Những nhiệm vụ mang tính đột phát như vầy, thù lao và điểm cống hiến sẽ cực kỳ cao, sau khi quay về Thanh Cảng, ta cũng sẽ căn cứ vào biểu hiện của ngươi để cho đánh giá. Ngươi có thể ở trong khách sạn chờ chúng ta, chẳng qua ta cảm thấy lo lắng giùm ngươi mà thôi. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, hy vọng được thăng lên thành nhân tài cấp năm của ngươi có thể sẽ hơi... mong manh.
Nói xong cô bật cười khe khẽ:
“Đương nhiên, ta sẽ không ép buộc ngươi, ta chỉ là cảm thấy tiếc nuối thay ngươi thôi!"
"..."
"A..."
Mặt mày Thằn Lằn lập tức ngơ ngác hẳn ra.
Trên mặt Trần Tinh thì lại để lộ nụ cười thỏa mãn, nói:
“Ngươi tính khi nào xuất phát?"
Lúc này Lục Tân mới kịp hoàn hồn, liếc mắt nhìn Thằn Lằn bằng ánh mắt quái lạ, rồi nói:
“Ta hy vọng càng nhanh càng tốt."
"Tốt!"
Trần Tinh đứng dậy, ném hai cái ba lô màu đen trong tay lên giường, nói:
“Mười phút sau xuất phát."
"Hả?"
Lục Tân chợt ngẩng đầu lên.
Trần Tinh quét mắt nhìn hắn và Thằn Lằn, đột ngột hỏi lại:
“Không nghe thấy sao? Vẫn còn thất thần hả?"
"Vụt…"
Lục Tân lập tức phản ứng lại, vội vàng đứng dậy cầm lấy ba lô.
Mở ba lô ra, bên trong là một bộ trang phục màu đen bó sát người, còn có một vài thiết bị được đặc chế. Hắn không nhìn ra được chất liệu của chúng là gì, nếu là vải thì lại bóng loáng quá, nếu nói là da thì phía trên lại có dấu dệt rất rõ, thứ duy nhất hắn cảm nhận được là chúng cực kỳ mềm mại.
Không chỉ có quần áo, bên trong còn chứa cả giày, ngoài ra còn có mặt nạ bảo hộ, kính phòng hộ…
Thoạt nhìn giống hệt như chuẩn bị đi ăn trộm vậy...
Đương nhiên bản thân chắc chắn không phải đi ăn trộm, mình rõ ràng là đi thăm người thân cơ mà.
Trong lúc Lục Tân đang đánh giá quần áo, Trần Tinh cất bước đi ra ngoài, đứng trước cửa chờ, Thằn Lằn cũng im lặng bước tới, im lặng cầm lấy ba lô, lấy đồng phục tác chiến đặt bên trong ra, bắt đầu mặc lên từng món đồ một.
Trong lòng Lục Tân vẫn thấy khó hiểu, nhỏ giọng khuyên hắn:
“Kỳ thật ngươi có thể không đi..."
"Không."
Thằn Lằn kiên định nói:
“Ta tin tưởng tổ trưởng Trần."
Lục Tân ngạc nhiên:
“Tin cô ấy nhất định sẽ giúp ngươi thăng lên cấp năm?"
"Không!"
Trên mặt Thằn Lằn vẫn hiện rõ vẻ kiên định:
“Tin cô ấy nhất định sẽ tìm cách gây khó dễ, làm ta không có cơ hội thăng cấp."
"..."
Lục Tân càng ngạc nhiên hơn:
“Có thăng cấp hay không quan trọng với ngươi như vậy sao?"
"Đương nhiên là quan trọng rồi..."
Thằn Lằn phụng phịu, quay mặt sang nhìn Lục Tân, sau đó bỗng bật cười thành tiếng, hào hứng nói:
“Ngươi biết không? Lần trước, khi tới chủ thành đi họp, ta và Lâm Đạt trò chuyện với nhau khá vui vẻ, cô ấy nói nếu như ta có thể đạt đủ tiêu chuẩn trở thành nhân tài cấp năm, cô ấy sẽ đồng ý quen với ta. Ngươi cho rằng ta thật sự không biết lường trước được việc bản thân sẽ gặp nguy hiểm khi đến đây à, ta chỉ là muốn nắm lấy tất thảy cơ hội đấu tranh cho lợi ích của mình...”
Nếu ta không làm loạn như vậy, ngươi nghĩ lão Trần sẽ cam tâm tình nguyện hứa hẹn cho ta công lao lớn như thế sao?"
"..."
Lục Tân không biết phải đáp lại như thế nào, sau một hồi ngơ ngác mới nói:
“Thiết Thúy đồng ý quen ngươi?"
"Đúng thế!"
Thằn Lằn sửa lại:
“Là Lâm Đạt!"
Lục Tân không để ý mấy chi tiết nhỏ ấy, chỉ tò mò hỏi tiếp:
“Bây giờ ngươi đang ở cấp mấy?"
Thằn Lằn nói:
“Cấp ba."
Lục Tân trầm ngâm gật đầu:
“Chênh lệch thật ra không quá lớn..."
Hắn nhớ rõ trước kia, sau khi Hàn Băng thông báo cho hắn, hắn đã từng tính thử, nếu không đụng độ với cái loại dị biến giả cấp S như lần Quốc Đảo tập kích, thì để từ thăng từ cấp ba lên cấp bốn sẽ cần chấp hành khoảng một trăm nhiệm vụ bình thường, Thằn Lằn và mình không chênh lệch nhau bao nhiêu, dựa theo hiệu suất chấp hành nhiệm vụ của hắn bây giờ... Trong vòng hai mươi năm là có thể có hy vọng cưới được Lâm Đạt rồi.
...
Trong vòng ba phút, bọn họ nhanh chóng mặc đồng phục tác chiến vào, sau đó mặc lại quần áo bình thường ở phía ngoài, rồi đeo ba lô bước ra cửa.
Trần Tinh đứng trên hành lang, lưng dựa tường, giữa những ngón tay nhỏ nhắn kẹp một điếu thuốc lá thon dài.
Ánh đèn mờ ảo trên hành lang khách sạn chiếu rọi xuống người cô, khiến cô càng thêm thần bí, cũng càng thêm gợi cảm.
"Đi thôi!"
Nhìn thấy hai người Lục Tân đi ra, cô lập tức dí điếu thuốc vào gạt tàn đặt trên thùng rác, nhỏ giọng nói một câu.
Trong lúc cô thấp giọng nói chuyện, cánh cửa của phòng bên cạnh bỗng bật mở, Lệ Cương và vài vị luật sư cùng nhau đi ra, bọn họ im lặng không nói, chỉ khẽ gật đầu rồi ngay sau đó, một người bước vào phòng Trần Tinh, hai người còn lại thì đi vào phòng Thằn Lằn và Lục Tân.
Cuối hành lang đã có một người phục vụ đứng chờ sẵn, người đó giơ tay về phía cầu thang, làm ra tư thế “mời”.
Rõ ràng chỉ là đi thăm người thân thôi, sao trông mọi người lại nghiêm túc và trịnh trọng đến vậy chứ?
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, thắt lưng khẽ cong xuống theo bản năng.