Chương 632: Chuồn Ra Khỏi Thành
Quả thật Lục Tân vẫn chưa tìm được cách để đi thăm người thân.
Hắn chỉ quyết định muốn đi mà thôi.
Nhưng vị lãnh đạo nhiệt tình như Trần Tinh lại muốn cùng hắn đi, mà còn lo lắng chu đáo hơn cả hắn. Lục Tân không biết cô đã tốn bao nhiêu thời gian để sắp xếp những chuyện này, nhưng lúc này cùng cô đi xuống lầu, hắn cảm thấy vô cùng thuận lợi.
Người phục vụ dẫn họ đến cuối hành lang, xuống lầu rồi đến nhà ăn số ba, sau đó lại có thêm một người phục vụ “nhiệt tình”, tốt bụng dẫn đám người Lục Tân đi qua khu bếp, tới lầu một của khách sạn. Bằng cách này, họ sẽ không cần đi qua đại sảnh mà trực tiếp đi thẳng vào con hẻm thông qua cửa sau đã bị bỏ hoang từ lâu của khách sạn.
“Tuy việc chúng ta đang làm không có phạm pháp, nhưng thành phố chính rất đề phòng, hơn nữa có thể họ vì cảnh giác chúng ta nên đã sắp xếp người theo dõi xung quanh khách sạn rồi. Đương nhiên chúng ta có thể nghênh ngang đi ra ngoài, nhưng nếu vậy thì có vẻ hơi phiền phức, vì vậy ta đã chuẩn bị kỹ hơn một chút, như vậy cũng thuận tiện hơn.”
“Người mà thành phố chính sắp xếp để theo dõi chúng ta chỉ là đặc công bình thường thôi, ha ha.....”
“Họ làm gì sang đến mức dùng dị biến giả chỉ để đi theo dõi, nhưng đối với chúng ta mà nói thì đã rất thuận tiện rồi....”
“...............”
Thẳng một đường thuận lợi rời khỏi khách sạn, Trần Tinh rất nhẹ nhõm giải thích với Lục Tân.
Lục Tân thì cảm thấy cũng khá thú vị.
Có đôi khi hắn cảm thấy lãnh đạo xem hắn như một đứa trẻ vậy.
Nhưng hắn cũng không ý kiến gì, dù sao cô cũng là sếp, chỉ cần cô vui là được rồi....
Tuy Thằn Lằn đi theo nhưng miệng thì vẫn thấp giọng than thở:
“Tổ trưởng, ngươi có biết vị trí cụ thể của phòng thí nghiệm đó ở đâu không? Với lại, ngươi có nghĩ làm sao để chúng ta đuổi kịp đến đó một cách nhanh nhất không? Phương tiện giao thông hiện tại của chúng ta đều nằm trong tầm mắt của thành phố chính rồi nhỉ, vậy chúng ta phải chạy trốn à?.......... Nhưng dù có ra khỏi được thành phố thì làm sao xuất trình giấy thông hành chứ.....”
Lục Tân suy nghĩ thấy lời Thằn Lằn nói cũng có lý.
Cũng may là hắn còn có lãnh đạo đi theo.
Bằng không mà để tự hắn đi, nếu thành phố chính không cho ra thì hắn cũng chả biết phải làm thế nào..... nếu phải đánh nhau thì sao?
“Sắp xếp xong hết rồi.”
Đối với mấy vấn đề này, Trần Tinh chỉ thuận miệng trả lời rồi dẫn họ ra ngõ sau của khách sạn.
Con ngõ thông ra một con đường lớn phía sau, đúng lúc có mấy chiếc tải trọng lớn đang xếp thành hàng chạy đến.
Trần Tinh mở cửa xe rồi leo lên.
Lục Tân còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng hô vui sướng của Tiểu Chu từ trên chiếc xe đằng sau:
“Tiểu Lục ca, ngồi xe ta nè!”
“Hả?”
Lục Tân không khỏi sửng sốt, hắn nhìn Trần Tinh bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi mở cửa leo lên xe.
Lão Chu là tài xế đang nhìn Lục Tân với vẻ cảm động, nước mắt lưng tròng:
“Người anh em, khổ thân ngươi lại vì bọn ta mà chạy trốn đến tận đây....”
Lục Tân ngơ ngác:
“Đâu có, ta đâu có phạm pháp....”
“Vâng vâng vâng.”
Lão Chu liên tục gật đầu:
“Ngươi không sai, là do thói đời sai!”
Lục Tân:
“........”
.......................
Đoàn xe vốn đã có giấy thông hành ra vào thành phố Vệ Tinh, nên việc ra khỏi thành phố vô cùng thuận lợi.
Thêm nữa, việc khám xét khi ra khỏi thành phố lỏng lẻo hơn khi vào thành phố nhiều, vả lại mấy chiếc xe tải trọng lớn này toàn chở đủ thứ đồ nát, nên những người bảo vệ cũng lười đi kiểm tra, cứ phẩy tay cho đi thôi.
Sau đó đoàn xe trực tiếp chạy ra ngoài đại lộ thành phố, cuốn theo cát bụi chạy thẳng về phía Tây Nam.
Giữa chừng đoàn xe dừng lại lấy chút đồ, Thằn Lan và Trần Tinh cùng đi đến xe của Lão Chu, ở trong xe có một cái rương thiết đen xì đã bị mở nắp, bên trong chứa đủ loại vũ khí.
Có bình xịt, súng cầm tay tự chế, súng tiểu liên, súng lục, và mấy con dao bổ dưa.
“Đến ta cũng không ngờ lần hợp tác đầu tiên lại phải hành động một mình. Chúng ta là tiểu đội đến thành phố chính để hỗ trợ, mang theo nhiều vũ khí quá cũng không tiện, nhưng vì là trường hợp khẩn cấp nên chẳng kịp tìm người buôn để mua đủ súng đạn, vậy nên mọi người chỉ có thể chịu khó một chút, cũng may đoàn xe này đã hỗ trợ chúng ta....... không ít vũ khí.”
Trần Tinh mỉm cười, sau đó lựa lấy một cây súng lục, nhét vào túi da bên đùi.
“Đúng là không ít, vừa đủ mở một viện bảo tàng vũ khí ở nông thôn đấy.....”
Thằn Lằn vừa lẩm bẩm vừa lục lọi ở trong rương, hắn lấy hết các loại súng tiểu liên, bình xịt, súng trường tự động, còn thêm đủ loại đạn cho vào ba lô của mình. Sức chứa của ba lô rất lớn vậy mà lập tức hắn đã nhét đầy, nòng súng lòi ra khỏi miệng ba lô trông giống như đang giương nanh múa vuốt hay như bình hoa vậy, cảm giác rất lạ mắt.
Nhưng mà Thằn Lằn lấy hết đồ trong rương rồi, đến lúc Lục Tân ngó qua một cái thì chỉ còn một con dao bổ dưa.
Hắn không hơi đâu để tâm, chỉ đi đòi Thằn Lằn trả lại hai khẩu súng của mình thôi.
Trong ba người, có lẽ Thằn Lằn là người có yêu cầu cao và khắt khe về súng nhất.