Chương 637: Tiến Công Theo Nhóm Nhỏ
Cùng lúc đó, Lục Tân bỗng nhớ ra một chuyện, ở Đặc Thanh Bộ của Thanh Cảng, Trần Tinh không chỉ phụ trách dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt, mà còn chịu trách nhiện tuyển người mới…
Nghe Lục Tân nói vậy, con quái vật tỏ ra rất buồn bã.
Những chiếc xúc tu thon dài duỗi ra, quấn quanh cổ tay Lục Tân, Thằn Lằn và Trần Tinh. Lục Tân đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ bỗng bao trùm lấy mình, đó là nỗi buồn vì bị lãng quên, cảm giác này từng xuất hiện khi hắn đối mặt với con quái vật này lần đầu tiên, còn lần này, hắn cố ý khống chế bản thân không cưỡng lại cảm xúc này.
Một lúc lâu sau, khi trạng thái đã ổn định trở lại, hắn nhìn xuống và thấy bộ dáng mình vẫn như lúc đầu.
Khi bị mặt trời chiếu vào, hắn vẫn có một cái bóng, hắn chạm vào chính mình, và nhận ra hắn có một cơ thể.
Hắn nhổ nắm cỏ dại bên cạnh, phát ra âm thanh “pực pực”, như thể không có gì thay đổi.
Nhưng khi ba người họ và một con quái vật nhỏ đi dọc con đường lớn và tiến vào thành phố, họ phát hiện họ khác hẳn mọi khi, họ gặp rất nhiều người, một số người bình thường dự định vào thành phố, cũng có những binh lính vũ trang của chủ thành đã bắt đầu phong tỏa và không cho phép người bình thường vào thành phố Thủy Ngưu nữa. Họ ở sờ sờ trước mặt hắn, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy hắn.
Ngay cả khi có ai đó đang nhìn hắn, dường như ánh mắt họ cũng trống rỗng, không thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn.
…
“Người anh em, không hiểu sao vừa nhìn thấy ngươi ta đã thấy rất có cảm tình.”
Khi đã cách những người khác một đoạn xa, Thằn Lằn mới khẽ nói với con quái vật:
“Khi nào trở lại Thanh Cảng, ta sẽ đưa ngươi đi dạo chơi khắp nơi.”
“Có lẽ ngươi không biết, đại ca nhà tắm ở Thanh Cảng chúng ta…”
…
“Đội tác chiến chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ dọn dẹp đã tập hợp xong.”
Khi đám người Lục Tân đi xuyên qua khu vực phong tỏa, có rất nhiều người đã ngồi thành vòng tròn trong căn lều của khu trại phía đông thành phố Thủy Ngưu.
Không giống như những người lính mặc quân phục bên ngoài, những người trong căn lều này không mặc đồng phục mà ăn mặc tự do theo phong cách của riêng mình. Một số người mặc những bộ đồ vũ trang thuận tiện cho việc chơi thể thao, một số người thì mặc bộ vest mới tinh, một số người thì mặc váy ngắn và đi ủng của quân đội, và một số người thì ăn mặc lòe loẹt, mặt trét đầy phấn, giống hệt như chú hề trong rạp xiếc.
Thậm chí, trong số đó còn có người mặc áo khoác trắng của bác sĩ và quần áo của bệnh nhân.
…
“Bây giờ, ta sẽ chia sẻ những thông tin mới nhất và đưa ra kế hoạch hành động cuối cùng cho mọi người.”
Người đàn ông mặc trang phục vũ trang màu đen ngồi ở trên cùng cầm tập tài liệu và lên tiếng với giọng lạnh lùng:
“Đêm qua, sau khi xác định được mục tiêu, bảy nhân viên điều tra bí mật đã tiến vào thành phố Thủy Ngưu và cố gắng tìm ra vị trí của phòng thí nghiệm.”
Hắn quét mắt nhìn mọi người trong phòng tác chiến rồi nói tiếp:
“Tuy nhiên, đến nay vẫn chưa thấy ai nhắn lại, cũng không thấy ai ra ngoài, máy tính phát hiện họ vẫn còn sống, nhưng đã hoàn toàn mất liên lạc.”
“Nói cách khác, lúc này chúng ta không thể nhận được hỗ trợ thông tin từ họ, và chúng ta phải nghĩ cách giải cứu họ.”
“Nhiệm vụ sẽ được thực hiện theo từng đội nhỏ, mỗi đội sẽ tiến vào thành phố Thủy Ngưu từ các vị trí khác nhau.”
“Mục tiêu hàng đầu là tìm ra vị trí cụ thể của phòng thí nghiệm và lập tức báo tin.”
“Mục tiêu thứ hai là giải cứu tiến sĩ Triệu Sĩ Minh, người đã bị bắt cóc trước đó.”
“Mục tiêu thứ ba là ngăn cản Hắc Thai Trác thí nghiệm thành công.”
“Mục tiêu thứ tư là làm sạch tất cả ô nhiễm có thể thấy được.”
“…”
“Cái gì? Chia nhóm tiến vào ư?”
Những dị biến giả của thành phố trung tâm vừa rồi còn tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng ngay sau khi người đàn ông vừa dứt lời, họ đã lập tức trở nên náo loạn. Một người đàn ông với mái tóc lòe loẹt nghiêm túc giơ tay lên và báo cáo:
“Đội trưởng Lý, ngươi không xem phim cũ sao?”
Hắn nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
“Hầu hết những người hành động riêng lẻ trong phim kinh dị đều lần lượt chết thảm…”
“Đúng vậy đúng vậy…”
Rất nhiều người đều gật đầu phụ họa:
“Điều cấm kỵ nhất khi gặp ma chính là hành động riêng lẻ, vì như vậy rất dễ bị tiêu diệt từng nhóm nhỏ.”
“Nếu làm theo lời đội trưởng, sau khi tiến vào một bộ phim kinh dị, nhiều nhất chỉ có thể sống hai phút đồng hồ…”
“…”
“Tiêu Kính!”
Người đàn ông mặc trang phục vũ trang màu đen cao giọng quát rồi kiên nhẫn giải thích:
“Chúng ta không phải đang quay phim kinh dị.”
“Chúng ta cũng không phải đang đi bắt ma.”
Hắn giải thích rất nghiêm túc:
“Đối mặt với sự cố ô nhiễm đặc biệt, sự mạnh yếu của thực lực không thể tích lũy theo số người. Nếu hành động tập thể, rất có thể sẽ bị một năng lực không thể giải thích nào đó của đối phương bao vây hoặc diệt sạch, nhiệm vụ sẽ thất bại. Vì vậy, để nâng cao xác suất hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta phải tiến vào thành phố Thủy Ngưu theo từng nhóm nhỏ và tìm kiếm phòng thí nghiệm bằng phương thức trực diện.”
“Như vậy, dù có một vài nhóm thất bại, thì cũng chỉ chết một vài người…”