Chương 638: Phòng Thí Nghiệm Thành Phố Thủy Ngưu
“Về mặt khoa học, mỗi phút mỗi giây trên thế giới đều có người chết đi, vậy chết một vài người thì có gì là đáng sợ?”
“Đúng không?”
“Cuối cùng, xin mọi người hãy yên tâm, nhiệm vụ này là nhiệm vụ cấp S, nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng, nếu không may bỏ mạng cũng sẽ có tiền trợ cấp hậu hĩnh!”
“…”
“Ồ ồ…”
Nghe đến đây, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm:
“Có tiền trợ cấp, vậy bọn ta yên tâm rồi.”
“Trực tiếp chuyển vào tài khoản thẻ sao?”
“…”
“Được rồi, được rồi, đừng chỉ nghĩ đến vấn đề tiền trợ cấp, cần phải nghiêm túc trong nhiệm vụ!”
Đội trưởng Lý trong bộ trang phục vũ trang màu đen phớt lờ những lời bàn tán của các đồng nghiệp, hắn bình tĩnh nói tiếp:
“Hãy chú ý, lần này chúng ta đang phải đối mặt với một tổ chức bí ẩn điên rồ nhất, bọn chúng không chỉ nắm giữ một trong những sức mạnh tinh thần mạnh mẽ nhất, mà còn cướp đi rất nhiều vật ký sinh có số thứ tự trong top một trăm, đồng thời tạo ra nhiều loại sinh vật quỷ dị…”
“Mọi người phải dốc toàn lực!”
“…”
Nói xong, hắn lập tức đứng lên, cầm một cái loa lớn rồi bắt đầu phân công nhiệm vụ cho các thành viên trong lều:
“Chúng ta có tổng cộng hai mươi mốt người, được chia thành bảy đội, ta sẽ là đội trưởng, chịu trách nhiệm chỉ huy toàn bộ nhiệm vụ này.”
“Đội số một, canh giữ chòi canh phía trước, bảo vệ các nhân viên phân tích thông tin, và ở giữa phối hợp tác chiến.”
“Đội số hai là đội du kích, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.”
“Bốn đội khác tiến vào thành phố Thủy Ngưu từ bốn hướng đông, tây, nam, bắc, nếu tìm được căn cứ thí nghiệm phải lập tức thông báo cho các đội khác.”
“Hãy nhớ kỹ, thứ nhất, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, trước phút chót và trước khi chắc chắn mình không bị đối thủ dùng làm mồi nhử, các ngươi không được phép kêu gọi hỗ trợ. Thứ hai, các đội phát hiện thấy mục tiêu phải lập tức thông báo, không được phép tỏ ra anh hùng. Thứ ba, cho dù nhận được tín hiệu cầu cứu hay tín hiệu nhiệm vụ, phải tự mình cẩn thận xác nhận, sau khi tiến vào thành phố thì mọi thứ đều không đáng tin cậy.”
“Sau khi chúng ta tiến vào thành phố Thủy Ngưu, các nhân viên vũ trang sẽ dùng hỏa lực để phong tỏa toàn bộ thành phố để ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm.”
“Tổng thời gian tác chiến là mười giờ đồng hồ.”
“Trong vòng mười giờ đồng hồ, nếu không ai trong chúng ta tìm thấy căn cứ thí nghiệm hoặc truyền tin.”
“Tổng bộ sẽ cân nhắc đến việc nâng mức độ đe dọa của sự cố này và bắt đầu phương án xử lý khẩn cấp cuối cùng!”
“Mọi người hãy yên tâm…”
“Dù không tìm được thi thể các ngươi, ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ các ngươi.”
“Bây giờ, các đội hãy kiểm tra thiết bị và vũ khí lần cuối!”
“Chuẩn bị xuất phát!”
“Điều kiện ở đây hơi gian khổ, mong tiến sĩ Triệu không phiền lòng.”
Thành phố Thủy Ngưu, ba giờ trước.
Trần Huân đeo kính gọng vàng và mặc một bộ đồ vest, hắn đưa tiến sĩ Triệu Sĩ Minh vào một phòng thí nghiệm có không gian khoáng đạt.
Nơi này có những vật chứa kỳ lạ và đủ loại máy móc thiết bị.
Trên màn hình máy tính không ngừng hiện ra những tài liệu về một số dấu hiệu sinh tồn, các nhân viên đang khẩn trương gõ bàn phím.
Những chiếc lọ thủy tinh lớn nhỏ được sắp xếp xung quanh như đồ trang trí.
Trong những chiếc lọ thủy tinh này, một số là nhãn cầu khổng lồ, một số là máu thịt đã mọc ra một cái miệng, một số là những chú cá nhỏ màu sắc sặc sỡ, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện cơ thể của những chú cá này được tạo thành bởi những ngón tay.
Tất cả trong phòng thí nghiệm đều đang vô cùng bận rộn. Nhìn thấy Trần Huân và tiến sĩ Triệu Sĩ Minh bước vào, không ai trong phòng thí nghiệm này ngẩng đầu lên, chứ đừng nói là bước tới chào hỏi. Chỉ có một người phụ nữ hơi béo với sắc mặt vàng vọt đang lề mà lề mề bưng hai chiếc ly trông giống như chưa được rửa đến trước mặt Trần Huân và Triệu Sĩ Minh.
Trong ly là cà phê, từ màu sắc và mùi hương có thể phân biệt được, đó không phải là thứ gì tốt lành.
Trần Huân tự bưng một ly, uống một ngụm lớn rồi mỉm cười:
“Ở đây không có cà phê hay trà đắt tiền, chỉ có loại cà phê hòa tan rẻ tiền này thôi, hơn nữa cũng không còn nhiều, chỉ khi nào có người như tiến sĩ Triệu đến, ta mới hào phóng mời một ly…”
Triệu Sĩ Minh liếc nhìn tách cà phê rồi cau mày:
“Không cần.”
“Trông có vẻ hơi bẩn.”
Trần Huân mỉm cười rồi nói tiếp:
“Nhưng ta có thuốc giải độc tốt nhất, nên tiến sĩ Triệu không phải lo bị ngộ độc thực phẩm đâu.”
“Cho dù ngươi có thuốc giải độc, cũng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của ta.”
Triệu Sĩ Minh:
“Cà phê được dùng để nâng cao tinh thần, ta không ngại vấn đề chất lượng cà phê của ngươi tốt hay không, ly có sạch hay không, nhưng nếu ngươi phải mạo hiểm sức khỏe của mình chỉ đơn giản để thưởng thức cà phê, đó là vấn đề thái độ làm việc của ngươi.”
Trần Huân đột nhiên đặt ly cà phê xuống và nói với vẻ kính trọng:
“Tiến sĩ Triệu nói đúng.”