Chương 643: Tìm Thấy Mục Tiêu
Trước tiên, phòng thí nghiệm nhất định ở gần khu vực cấp điện. Nơi có điện, sẽ có khả năng liên quan đến phòng thí nghiệm.
Thêm nữa, phòng thí nghiệm chắc chắn cần được vận chuyển rất nhiều loại vật tư khác nhau, những con đường xung quanh nhất định sẽ bằng phẳng hơn ở những nơi khác. Hoặc còn có rất nhiều chi tiết có thể phát hiện ra vấn đề, ví dụ như đèn đường, camera, số lượng dân cư lận cận, cũng như những tòa nhà bỏ hoang trong thành phố, có những chỗ như vừa mới tu sửa, đây đều là manh mối.
Mỗi khi chuẩn bị tiến vào một đoạn đường nào đó, Trần Tinh đều triển khai năng lực một lần, sau khi chờ đợi một lúc mới tiếp tục tiến lên trước.
Chính vì vậy, trên thực tế họ vừa đi trên đại lộ vừa quan sát xung quanh.
Một tiếng sau, họ đã nhanh chóng vượt qua ngoại thành, tiến vào thủ đô.
Cũng đúng lúc này, đột nhiên có một vài người từ phía trước chạy lại, ánh mắt họ vừa mơ hồ, lại gấp gáp khác thường.
“Có điện, có đèn điện……”
Một người tiến tới cạnh Trần Tinh, miệng không ngừng lặp lại, chỉ tay về một phía.
“Xe, xe lớn, rất nhiều xe……”
Có người sốt sắng khoa tay múa chân, chỉ tay về cùng một hướng.
“Tạch tạch tạch, tạch tạch tạch……”
Có người mô phỏng lại âm thanh tiếng động cơ cánh quạt chuyển động, liền đó nói:
“Tòa nhà cao tầng, bên trong tòa nhà cao tầng……”
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm:
“Tìm thấy rồi.”
Nói rồi cô lần lượt bắt tay ba người họ, liền đó rút ra vài tờ liên minh tệ mệnh giá 50 tệ, nhét vào túi áo mỗi người một tờ, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn các ngươi, các ngươi có thể quay về rồi, hãy quên chuyện này đi.”
Ba tên quần áo rách rưới thẫn thờ rời đi như những tên người gỗ.
“Có thể chắc chắn phòng thí nghiệm chính là ở đây.”
Trần Tinh nhìn sang sang Lục Tân và Thằn Lằn:
“Một nơi vừa có điện, vừa có rất nhiều xe cộ đi lại, lại có cả bãi đỗ cho trực thăng, không chừng chúng ta đã cách mục tiêu rất gần rồi. Tòa nhà cao tầng mà họ chỉ tới, có lẽ là……”
Cô hướng ánh mắt về hướng có tòa nhà mà ba người ban nãy chỉ tới.
Trước lúc trăng máu xảy ra, thành phố Thủy Ngưu chỉ là một thành phố tầm trung, không có quá nhiều tòa nhà cao chọc trời.
Từ vị trí của họ, vừa hay có thể nhìn thấy một tòa nhà.
Họ phán đoán dựa vào khoảng cách, có lẽ nằm tại trung tâm thành phố Thủy Ngưu, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy.
……
“Quả nhiên là đội trưởng, vậy chúng ta tìm thấy rồi?”
Lục Tân trong lòng cảm khái, trên mặt lộ ra biểu cảm bái phục.
Thằn Lằn “chậc” một tiếng, cười nói:
“Đội trưởng chắc chắn biết rất nhiều tin tức ngầm trong nội bộ……”
Trần Tinh trợn mắt với Thằn Lằn:
“Đi thôi!”
Lục Tân thành khẩn tiến lên trước, liếc mắt qua Thằn Lằn.
Hắn cho rằng Thằn Lằn bị đội trưởng gây khó dễ là do chính hắn ta tự tìm…Nhìn hắn xem, biểu hiện tốt biết bao!
……
Cùng lúc đó, trong một căn phòng cô quạnh cách chỗ họ không xa, Một người đang ngồi căn phòng dày dặc màn hình camera, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng màu lam từ màn hình chiếu lên khuôn mặt râu ria xồm xoàm của hắn.
Hắn nghiêm túc cúi đầu nhìn, lại ngửi ngửi một chút, xác nhận một chuyện quan trọng.
Mì chín rồi.
Sau đó, hắn vừa xì xụp ăn mì gói, vừa theo dõi màn hình máy tính dày đặc.
Trên màn hình xuất hiện rất nhiều người tiến vào thành phố bằng các cách khác nhau, không ngừng tỏa ra bốn phía. Khi những người này đi vào chủ thành, hắn quệt miệng, bất đắc dĩ đứng dậy, lấy một băng ghi hình màu đen dày khoảng bảy tám centimet từ trong một chiếc rương.
Sau đó hắn bước tới trước một máy ghi hình đã cũ, đẩy cuốn bang vài, nhìn con số dần nhảy lên rồi yên tâm quay về ăn mỳ.
…….
Sau khi ba người Lục Tân, Trần Tinh, Thằn Lằn xác định được phương hướng liền đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng họ vẫn nâng cao cảnh giác, luôn giữ chặt súng trong tay.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Từ vị trí mà Trần Tinh xác định, có thể nhìn thấy một vài tia sáng đỏ mờ nhạt.
Mặc dù họ thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy một vài hình bóng dân cư sợ sệt xung quanh, nhưng toàn bộ thành phố lại hết sức yên tĩnh.
Thậm chí yên tĩnh đến mức khiến người khác hoảng sợ, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim của chính mình đang đập trong lồng ngực.
Họ tiếp tục chầm chậm tiến lên, vào sâu trong thành phố, ngày càng thấy nhiều dân cư hơn.
Xem ra tin tức về thủ đô là chính xác, nơi đây đã tập trung số lượng dân cư đông đúc, dù tổng thể kiến trúc vẫn đổ nát hoang tàn, nhưng vì tập trung đông người dân, nên thành phố không còn mang vẻ thâm trầm âm u như ở ngoại thành.
Đây là thành phố của người sống.
Tiến về phía trước, họ thậm chí còn nhìn thấy ánh đèn, sau đó lại nhìn thấy siêu thị, nhà hàng, quán rượu, quán cafe.
Có những người đàn ông vội trên đường đi làm, cũng có những cô gái đeo túi xách nhỏ xếp thành hàng đứng bên đường, còn có những học sinh tiểu học đeo chiếc cặp sách vừa dày vừa nặng tụ tập thành nhóm cùng nhau băng qua đường. Ánh đèn sáng lung linh, những ánh đèn neon sặc sỡ sắc màu, dệt thành dải màu sắc mang lại cho người khác cảm giác choáng ngợp.
Họ không biết bản thân từ lúc nào đã tới được đô thị phồn hoa, khắp nơi đều là những đám đông nhộn nhịp.