Chương 644: Ảo Giác
“Không đúng lắm……”
Đột nhiên, ba người đứng sững lại.
Họ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều nhìn thấy khuôn mặt bừng tỉnh của đối phương, biểu cảm có chút hoài nghi.
Con ngươi của Thằn Lằn khẽ co lại:
“Nơi đây không nên có nhiều người như vậy.”
“Không chỉ có người……”
Trần Tinh khẽ thở hắt ra:
“Cho dù nơi đây có điện, cũng không đến nỗi lãng phí tới vậy.”
Lục Tân có thể cảm nhận được, giờ khắc này hai người họ đang trở nên lo lắng.
Cẩn thận nhớ lại, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.
Sau khi ba người họ nhìn thấy đường phố hào nhoáng, phải mất một lúc mới có phản ứng.
Ấn tượng đầu tiên của họ là bình thường, vô cùng tự nhiên tiếp nhận nhịp sống của thành phố này, muốn hòa nhập với nó.
Thậm chí còn có cảm giác như quay trở lại Thanh Cảng.
Nếu không phải ba người họ tự nhắc nhở lẫn nhau, có lẽ tới bây giờ họ vẫn chưa phản ứng lại.
Ở nơi này, hiện thực với hư ảo được kết nối với nhau một cách bất thường.
…
Dừng bước, nhắm mắt sau đó lại mở ra.
Họ nhìn thấy xung quanh vẫn sầm uất như cũ, xe ngựa đi tới đi lui, người người cười cười nói nói, lướt qua họ như dòng nước.
Có người nhẹ nhàng sượt qua bả vai của Lục Tân, xúc cảm vô cùng chân thật.
Lục Tân và những người khác liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt có thể phát hiện ra điều bất thường.
Đây vốn là một thành phố hoang tàn chống vắng, sao có thể đột nhiên trở nên phồn thịnh, sầm uất.
Mà những vị khách đi đường cứ như dòng nước lướt qua bên người, người thì ở trong cửa hàng chọn đồ, người thì cười đùa chạy nhảy, có người còn đang chọn vị kem, còn có người vừa cãi nhau vừa quay về phía đài phun nước, ở trên một toà nhà cao tầng phía xa có một màn hình LED cao lớn, một cô gái tóc vàng xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng đường cầm một thỏi son, đang chu môi khiêu gợi với người dân toàn thành phố.
……..
“Máy đo lường bức xạ tinh thần cho biết chúng ta đang ở trong vùng có bức xạ tinh thần mãnh liệt.”
Trần Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cô khẽ nhíu mày nhìn về phía con phố đông đúc náo nhiệt: “Nhưng không hề có một kẽ hở rõ ràng nào.”
Thằn Lằn hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay của Lục Tân rồi nói: “Ta có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết, hiện ra đều vô cùng chân thật, ví dụ như mấy cô gái nhỏ đang đi trên đường, có thể thấy được dấu ấn của ngực nhỏ dưới lớp áo sơ mi…. Mấy người thoạt nhìn như tóc dài đó đều là tóc nối, mấy túi xách thoạt nhìn thì giống hàng hiệu nhưng LOGO lại có có thêm một chữ cái……”
“Khịt…. ta thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương nước hoa ngọt ngấy trên người các cô ấy…..”
“ĐM, cảm giác chân thật thế, ngoại trừ loại người nghiên cứu thâm sâu về nền văn minh của thời đại trước như ta đây, còn ai có thể làm được?”
“…….”
Lục Tân và Trần Tinh không khỏi liếc hắn một cái.
Tuy rằng nghe thì có vẻ không đứng đắn, nhưng Thằn Lằn cũng đã chứng minh được rồi, huyễn kính này, chân thực đến tột cùng?
Hắn cũng cảm thấy mình nên nói gì đó, còn thực sự suy nghĩ một lúc mới nói:
“Ở đây không có quái vật tinh thần.”
Thằn Lằn và Trần Tinh đều đồng thời quay lại nhìn hắn một cái.
Đương nhiên họ tin tưởng Lục Tân, nhưng cũng vì vậy mà sắc mặt lại càng khó coi.
Thực ra họ đều biết rõ ràng rằng con phố này là giả.
Nhưng bất luận thế nào, mà những người muôn hình muôn trạng ở xung quanh đây, đều sống động vô cùng, họ có sinh mạng và cuộc sống của mình.
Đây mới chính là vấn đề.
Làm sao để chứng minh họ là giả đây?
…….
“Chắc chắn bây giờ chúng ta đã bị ô nhiễm rồi.”
Trần Tinh chăm chú nhìn môi trường xung quanh rồi chậm rãi mở miệng: “Ô nhiễm đặc thù, cảnh vật và những thứ có thể thấy ở chung quanh đều ở trong trạng thái méo mó dị thường, nếu chỉ dựa vào mắt thường thì không phân biệt được thật giả. Không rõ nguồn gốc ô nhiêm. Không biết logic của ô nhiễm. Không biết còn những nguy hiểm khác hay không.”
Lục Tân và Thằn Lằn đều hít thở nhẹ nhàng.
Thần kinh của họ đều hơi căng thẳng.
Giả dối là biểu hiện cho sự thật chưa được biết đến, trong tầm bắt của họ đều tràn ngập khung cảnh đường phố giả tạo này, giống như bị che kín con mắt vậy. Điều này khiến họ cảm thấy di chuyển cực khó khăn.
………
“Chỉ có hai biện pháp, một là tiếp tục đi thẳng về phía trước, còn lại là tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng…..”
Thằn Lằn trầm ngâm một lúc mới thấp giọng mở miệng hỏi: “Chúng ta nên làm thế nào bây giờ đội trưởng?”
Lục Tân cũng quay đầu nhìn về phía Trần Tinh.
Dù sao Trần Tinh cũng là đội trưởng của tiểu đội hoạt động đặc biệt Thanh Cảng của họ, mà tổ trưởng này cũng không phải gọi cho có.
Họ đều vô cùng tin tưởng Trần Tinh.
“Không thể tiếp tục đi về phía trước được rồi.”
Trần Tinh hơi lắc đầu:
“Có lẽ mỗi người trên con phố này đều là người đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, có khi dưới lớp quần áo, trong túi đều dấu vũ khí, có khi những kẻ chúng ta nhìn thấy dạng người như lúc này, bản chất lại là một con quái vật, hoặc có thể nói là, họ đã cầm chắc súng chĩa thẳng vào chúng ta rồi, nhưng những gì chúng ta nhìn thấy lại là họ đang cười với mình…..”
Thằn Lằn trầm ngâm một hồi, sắc mặt trở nên đứng đắn: “Có thể giải quyết bằng biện pháp công kích đối phương không?”