Chương 659: Dấu Hiệu Nhận Biết
Tác dụng của loại này là làm giảm khả năng tiếp xúc giữa họ và quái vật máu thịt ở mức thấp nhất, lúc thay quần áo ở khách sạn, Lục Tân đã cố tình sờ qua, nên hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào loại vải này, nó mềm mại giống như len đan vậy.
Mà vừa rồi lúc Trần Tinh biến hóa, hắn đã ấn trúng bả vai của cô.
Cảm giác sờ vào giống y như lúc ở khách sạn.
Nhưng lúc này, cái chân mà hắn đang nắm rõ ràng lại có cảm giác lạnh lẽo khác thường.
...........
Đã vậy.........
Lục Tân linh hoạt né tránh hai bên, rồi bỗng nhiên ngừng lại, nhẹ giọng nói:
"Em gái, em phải ra tay dứt khoát một chút nhé."
Con bé đột ngột quay đầu nhìn Lục Tân, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ hưng phấn:
"Được chơi rồi hả?"
Lục Tân nhìn em gái, gật đầu nói:
"Đúng vậy."
Lúc hắn vừa gật đầu thì có người nào đó lao tới, hai tay cầm súng liên tục nả về phía hắn.
Rắc....
Lục Tân dùng sức đạp mạnh xuống đất, xương đùi khẽ kêu răng rắc, tốc độ của hắn đột ngột tăng nhanh, dưới ngọn đèn mờ ảo trong sân, thân thể hắn giống như cái bóng, rồi lại chuyển động qua lại như con rối bị lỗi đang cố gắng tránh khỏi những viên đạn từ phía đối diện, cùng lúc đó, hắn mạnh mẽ đạp từng bước về phía trước, bắt được cánh tay của người này, cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Lục Tân dứt khoát ngẩng đầu, nở nụ cười kỳ dị dữ tợn với "Thằn Lằn".
Sau đó Lục Tân thừa dịp bước về phía trước, dùng bàn tay ấn đầu của hắn rồi trực tiếp đẩy thật mạnh về cây cột phía sau.
"Rắc rắc."
Đầu của "Thằn Lằn" vỡ tan tành, máu lạnh như băng bắn tung tóe khắp nơi.
Tiếp theo, Lục Tân phóng về bên trái, đạp mạnh lên cây cột rồi vòng nửa vòng qua để tránh khỏi sự tấn công bằng dao và súng của "Thằn Lằn", lúc chân còn lại dẫm lên cây cột, hai tay hắn đã kịp rủ xuống để bắt lấy cánh tay của bọn chúng.
Cảm giác từ lòng bàn tay cho hắn biết hai tên này đều là giả.
Vì thế khi cơ thể hắn bắt đầu rơi xuống, hắn đã đưa tay về phía trước để nắm lấy cổ của chúng.
"Xẹt........"
Hai cái đầu rơi xuống đất, máu tươi từ cổ bắn ra như bùn nhão, hai cái xác không đầu đung đưa rồi ngã nhào xuống đất.
"Bằng bằng bằng...."
Trong sân không ngừng lóe lên tia lửa đạn, bừng sáng cả khoảng sân nhỏ mờ mịt.
Ở trong khoảng sân dao súng đan xen, trong ánh sáng lóe ra tia súng, có thể nhìn thấy bóng dáng Lục Tân ẩn hiện ở giữa đám đông, linh hoạt và bình tĩnh đến mờ nhạt, khuôn mặt dường như có chút hưng phấn.
Hắn lượn lách đi qua, mấy tên Thằn Lằn liền lần lượt ngã xuống như rơm rạ.
Một số thì bị méo mó thành hình dạng kỳ quái, một số thì trực tiếp vỡ nát.
Bởi vì không xác định được đây là thứ gì và có thể sống lại hay không nên Lục Tân ra tay rất nặng, hắn ra sức phá hủy toàn bộ.
Mặt Trăng Đỏ lặng lẽ chiếu xuống thế giới, số người trong sân cũng nhanh chóng thưa dần.
Cho đến khi trong sân chỉ còn lại bốn năm người, Lục Tân mới ngừng lại.
Hắn chậm rãi giơ tay lau đi vết máu dính trên quần áo.
Tậm trạng cũng từ từ nhẹ nhõm, sau đó hắn mỉm cười nhìn mấy tên "Thằn Lằn" còn sót lại trong sân.
.................
Phía đông thành phố, từ trong mấy con hẻm nhỏ xuất hiện vô số ánh mắt đỏ như máu.
Các vũ khí của bác sĩ và hai đội viên trong nhóm bệnh nhân đã nhắm chuẩn vào điểm yếu của nhau rồi.
Thù hận và ham muốn giết chết đối phương đã lấn át đi lý trí của họ.
Lúc này, họ không hề cảm thấy mình đã bị người khác ảnh hưởng mà chỉ cảm thấy căm hận đối phương đến tận xương tủy.
Sau đó....... Bác sĩ chĩa dao mổ vào động mạch của một đội viên, rồi nở nụ cười u ám.
Xẹt…
Hắn mạnh mẽ vung con dao mổ vào người đội viên kia, bởi vì vị trí của đồng tử không đúng nên ánh mắt của hắn lúc nào cũng có vẻ mơ màng:
''Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, ta sớm đã muốn giúp ngươi sửa chữa lại con mắt này rồi...."
Xẹt...
Con dao mổ cứa một vết máu trên khuôn mặt của người bệnh.
Vì dao mổ không cắt trúng động mạch gần nhất nên đội viên đó đã có không gian để ngửa đầu lên, cuối cùng không bị đâm trúng mắt.
Người bệnh này ngửa mặt lên đồng thời nổ súng.
Nhưng thay vì bắn vào đầu của đồng đội, thì hắn lại bắn trúng vào mép mặt nạ búp bê mà đồng đội đang đeo.
"Ngày nào cũng đeo cái mặt nạ này, thấy mà ghê, ta muốn người khác nhìn thấy được bộ mặt thật của ngươi......"
Mép mặt nạ của đồng đội bị của đạn bắn xuyên qua, tác động rất lớn khiến cổ của hắn kêu rắng rắc, còn mặt nạ thì bị phá hư một nửa. Chiếc mặt nạ lệch sang một bên làm lộ ra khuôn mặt râu ria xồm xoàm nhưng hắn lại không quan tâm, bàn tay to lớn của hắn bóp lấy cổ của bác sĩ, rồi thô bạo kéo đến trước mặt mình, sau đó hắn mở miệng đầy ria hôn lấy bác sĩ.
Rồi hắn độc ác hét lớn:
"Ta muốn làm t* với ngươi...."
............
Cuộc tra tấn kiểu mới cứ thế bắt đầu.
Họ đều mang trong mình mối hận thù và những ý nghĩ tàn độc.
Nhưng họ không muốn giết người mà muốn dùng cách tàn nhẫn hơn để dày vò lẫn nhau, vì vậy, những vấn đề vốn được giải quyết nhanh gọn thì lại bị kéo dài thời gian, hơn nữa còn là khoảng thời gian đầy đau đớn không tài nào chịu đựng được....