Chương 665: Ta Thích Ngươi, Cô Gái Nhỏ Bướng Bỉnh
“Phòng thí nghiệm rất có thể ở trong tòa nhà này. Điều chúng ta cần làm bây giờ là tìm được con đường an toàn để vào trong!”
Trần Tinh vừa siết chặt khẩu súng trong tay vừa thấp giọng lên tiếng.
Đối mặt với một tòa nhà cao lớn và âm u như vậy, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy hơi áp lực.
Nhưng đến lúc này rồi, không ai có ý nghĩ muốn rút lui.
Vẻ mặt Trần Tinh rất bình tĩnh. Thằn Lằn tỏ ra cảnh giác và lanh lợi, còn Lục Tân thì cẩn thận quan sát tòa nhà, hắn khẽ lắc đầu, dường như đang cảm thán vì người họ hàng này sống không được tốt cho lắm.
Tòa nhà này còn không bằng tòa nhà cũ của mình!
“Rầm rập…”
Lúc này, một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên ở phía đường cái từ một hướng khác của tòa nhà.
Mọi người lập tức kinh hãi.
Đặc biệt là Lục Tân, người đã được em gái nhắc nhở phải đề phòng người quen có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Vừa nghe thấy có tiếng động, họ lập tức quay đầu nhìn sang.
Sau đó, họ thấy trên con đường cách đó không xa, một con quái vật với cơ thể vặn vẹo đang từ từ bước đến.
Trong giây phút kinh hãi, họ gần như muốn nổ súng vào thứ đó, nhưng Thằn Lằn đột nhiên “hừ” một tiếng, ngay sau đó Lục Tân và Trần Tinh cũng thấy rõ người đang đi tới, trong lòng họ hơi thả lỏng, nhưng sau đó, họ lại không biết có nên tránh mặt hay không.
Thực ra, có hai người đang đi đến, trong đó có một cô gái với dáng người nhỏ nhắn trong chiếc váy ngắn và một đôi ủng quân đội màu đen.
Cô ta mang theo một cái ống đồng, trông giống như đầu phun của một thứ gì đó. Khắp người cô ta đầy vết thương với những vết máu loang lổ, đôi chân cô ta cũng bê bết máu. Không biết thứ gì đã khiến cô ta bị thương, trông cô ta thê thảm giống như vừa bị lăng trì.
Nhưng cô ta có vẻ khá hơn nhiều so với người bạn đồng hành của mình. Người bạn đồng hành kia là một người phụ nữ có dáng người rắn rỏi, lúc này cô ta chỉ còn một chân, một cánh tay đang vắt trên vai của cô gái nhỏ nhắn, nhảy lò cò từng chút về phía này.
Đó là Hạ Trùng và một thành viên trong nhóm của cô ta.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Trần Tinh đi thẳng về phía cô ta rồi thấp giọng hỏi.
Sở dĩ Trần Tinh không tránh mặt là vì cô thấy Hạ Trùng có vẻ không ổn, bạn đồng hành của cô ta lại đang bị thương nặng.
“Ngươi.... Quả nhiên vẫn lén chạy vào đây.”
Hạ Trùng ngước nhìn Trần Tinh, dường như không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Hoặc có thể có, nhưng người khác không thể nhìn ra.
Cô ta cố gắng dìu đồng đội ngồi vào một chiếc xe cũ kỹ, sau đó mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Trần Tinh.
“Ngươi có biết như vậy là vi phạm…”
“Đừng nói bậy.”
Trần Tinh trực tiếp ngắt lời cô ta:
“Ta chỉ cùng đồng nghiệp đi thăm họ hàng, vừa khéo ngang qua chỗ này.”
Trần Tinh vừa mở ba lô của mình ra vừa nói:
“Ta có thuốc giải độc, cầm máu, tiêu viêm và giảm đau, ngươi muốn dùng loại nào?”
“Đã dùng rồi.”
Hạ Trùng xua tay, thuận thế cử động bả vai.
Dường như cô ta thậm chí không muốn mọi người nhìn ra mình phải mượn hành động xua tay để cử động bờ vai đau nhức của mình.
Cô ta nói với vẻ lạnh lùng:
“Vừa rồi ta đã sử dụng quá nhiều năng lực, nên không thể đưa cô ấy trở về, chỉ có thể ở đây chờ đồng đội…”
“Các ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”
“Nào là nhặt được tài liệu, nào là đi thăm người thân?”
“Có phải lát nữa các ngươi còn tốt bụng giúp bọn ta phá hủy phòng thí nghiệm không?”
“…”
“Một số chuyện nghe có vẻ khó hiểu, nhưng sự thật chính là như vậy…”
Trước những chất vấn của Hạ Trùng, Trần Tinh bất lực thở dài rồi quay lại nhìn Lục Tân.
Lúc này, Lục Tân có vẻ hơi lơ đễnh, hắn đang quan sát xung quanh, một lúc sau mới phản ứng, gật đầu với Hạ Trùng:
“Ngươi khỏe.”
“…”
Hạ Trùng nói với vẻ mặt lạnh lùng:
“Ta không khỏe.”
“…”
Lục Tân hơi lúng túng, sao người phụ nữ này lại không lễ phép như vậy.
Lục Tân dứt khoát phớt lờ cô ta, tiếp tục nhìn xung quanh. Lúc này, em gái Lục Tân đang đi lòng vòng, như thể đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó.
“Bọn ta thật sự đang đi thăm người thân, nếu có gặp phải điều gì thì cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi?”
Thấy Lục Tân phớt lờ, Trần Tinh mỉm cười giải thích:
“Hơn nữa, những công việc cần hợp tác với thành phố trung tâm, bọn ta đều đã cẩn thận hoàn thành. Thời gian còn lại, bất kể bọn ta làm gì, cũng không vi phạm quy định của các ngươi đúng không?”
Vẻ mặt Hạ Trùng càng lạnh lùng hơn:
“Bọn ta đã phong tỏa thành phố.”
Trần Tinh nói:
“Nhưng các ngươi đã không thông báo, mấy chiếc xe bày ở đó, ai biết các ngươi đang làm gì?”
“Ngươi…”
Giọng nói của Hạ Trùng rốt cuộc trở nên hơi lo lắng:
“Tất cả các nút giao thông chính đều đã bị phong tỏa, sao các ngươi có thể vào được?”
“Thì cứ như vậy đi vào thôi.”
Trần Tinh nói:
“Khi bọn ta đi vào, không có ai ngăn cản, cũng không có ai nói với bọn ta là không thể đi vào…”
“…”
Hạ Trùng hoàn toàn im lặng, một lúc sau mới nói:
“Ta ghét ngươi!”
Trần Tinh mỉm cười nói:
“Còn ta thì rất thích ngươi, cô gái nhỏ bướng bỉnh.”
Bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên yên ắng.
Thằn Lằn thích thú nhìn hai người họ cãi nhau, một nụ cười ngây ngốc hiện ra trên khuôn mặt hắn.
Có quỷ mới biết lúc này hắn đang nghĩ gì…