Mặt Trăng Đỏ

Chương 666: Dao Phẫu Thuật

Chương 666: Dao Phẫu Thuật


Mặc dù Lục Tân đang tập trung sự chú ý vào em gái, nhưng hắn vẫn nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, hắn không khỏi cảm thán:
“Lãnh đạo chính là lãnh đạo…”
Khi nhìn thấy người vừa đi qua là Hạ Trùng, Lục Tân cũng hơi chột dạ. Nhưng sau khi nghe Trần Tinh nói những câu này, hắn không khỏi ưỡn ngực. Đội trưởng nói hay lắm, mình hoàn toàn không làm trái quy định.
“Được rồi…”
Dường như nhận ra Hạ Trùng đang tức giận, Trần Tinh cũng thay đổi chủ đề:
“Ngươi đã gặp phải chuyện gì mà bị thương thành thế này?”
“Một con quái vật có khả năng khống chế máu thịt.”
Hạ Trùng bị phân tâm và nói:
“Hai đồng đội của ta, một người đã chết và người còn lại bị thương, nhưng vết thương trên cơ thể ta là do chính ta gây ra.”
“Hả?”
Những lời này khiến Thằn Lằn và Lục Tân đồng thời giật mình.
Thằn Lằn quan sát hai chân của Hạ Trùng, chậm rãi đưa tay chống cằm, lộ ra vẻ đau lòng và suy nghĩ.
Lục Tân đột nhiên nghĩ theo một hướng khác, không hiểu sao trước mắt hắn lại lóe lên cảnh tượng người phụ nữ này đang cầm dao cắt đùi mình với vẻ mặt hung ác, trong lòng Lục Tân cảm thấy ớn lạnh.

“Ha ha, chào buổi tối…”
Hạ Trùng chưa kịp nói gì thêm thì đột nhiên nghe thấy có người đang cười toe toét.
Khi mọi người quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo màu đỏ như máu xuất hiện ở con hẻm tối bên cạnh, họ lập tức trở nên cảnh giác. Khi bước ra khỏi bóng tối, họ mới thấy người đi phía trước là một người đàn ông mặc áo khoác màu đỏ, ăn mặc như một bác sĩ…
Không phải, đó là một chiếc áo khoác màu trắng, nhưng bị nhuộm thành màu đỏ.
Theo sau là hai người đi giày nhựa và mặc quần áo sọc xanh trắng của bệnh nhân tâm thần.
Một người có dáng người cao gầy, khắp mặt đều là vết máu, dán chằn chịt băng cá nhân, nhưng ánh mắt rất có tinh thần.
Người còn lại đeo mặt nạ búp bê mập mạp, nhưng lúc này, chiếc mặt nạ đã bị phá hủy một nửa, lộ ra nửa khuôn mặt thô kệch.
“Gì…”
Một trong hai người bước tới, quan sát Trần Tinh.
Khi Trần Tinh đang suy nghĩ về việc có nên tự giới thiệu bản thân hay không, hắn đã bĩu môi nói:
“Thật gầy, không mạnh mẽ chút nào.”
Trong lòng Lục Tân lập tức không phục, mặc dù đội trưởng Trần rất xinh đẹp nhưng khá mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Lục Tân không trả lời, bởi vì hắn phát hiện ra người mặc quần áo của bệnh nhân tâm thần đã bước tới và đối mặt với mình, đôi mắt bị kẹp giữa hai cái băng cá nhân có in hình dâu tây đang tò mò quan sát mình.
Lục Tân mỉm cười thân thiện với hắn và nói:
“Xin chào.”
Người kia lập tức quay đầu lại, nhìn Thằn Lằn rồi nhiệt tình đáp:
“Xin chào xin chào.”
Lúc này, Lục Tân mới nhận ra hình như đôi mắt của hắn hơi bị lệch.
Lục Tân không khỏi trầm ngâm, đồng nghiệp ở thành phố trung tâm có vẻ không được bình thường cho lắm…

“Dao Phẫu Thuật…”
Hạ Trùng khẽ thở dài và nói:
“Các ngươi vẫn còn sống.”
“Bọn ta suýt chút nữa đã bị tiêu diệt toàn bộ.”
Bác sĩ cười toe toét đáp lại, khiến người ta khó phân biệt được hắn đang nói thật hay nói đùa.
Tuy nhiên, hắn lập tức nhận ra điều gì đó và nói:
“Có ai trong các ngươi xảy ra chuyện sao?”
Hạ Trùng gật đầu, không tiếp tục nói nữa.
Trần Tinh quan sát bầu không khí xung quanh và thấp giọng hỏi:
“Có tất cả bao nhiêu người đã vào trong này?”
Hạ Trùng liếc nhìn Trần Tinh, rồi trả lời mà không hề che giấu:
“Có tất cả bảy đội đã đến chòi canh phía trước, một đội ở lại canh giữ, hai đội cơ động, bốn đội còn lại tiến vào thành phố Thủy Ngưu theo bốn hướng khác nhau.... Cộng với Thanh Cảng các ngươi, tổng cộng có tám đội đã đến đây.”
“Nghĩa là có ít nhất hai đội nữa sắp đến ư?”
Trần Tinh im lặng giây lát, rồi hỏi:
“Các ngươi dự định đợi hội họp, hay là thăm dò trước?”
Hạ Trùng lạnh lùng liếc nhìn tòa nhà, dường như rất khó đưa ra quyết định.
Lúc này, dường như dưới vẻ mặt như núi băng của cô ta đang ẩn chưa lửa giận rất lớn.
Không quá khi nói rằng Hạ Trùng muốn lập tức đốt tòa nhà này thành tro bụi, nhưng cô ta cân nhắc đến việc có một đồng đội đang bị thương và hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, trước khi những người khác đưa người đồng đội ra ngoài một cách thuận lợi, c Hạ Trùng rõ ràng không thể đưa ra quyết định quá khích…
“Ít nhất cũng phải đợi đội trưởng trở lại!”
Lúc này bác sĩ mới mỉm cười nói:
“Bây giờ đã có thể xác định Bàn Đen đang làm thật. Tổ chức bí ẩn càng ngày càng cần được trị liệu hơn. Bọn chúng cũng có đội ngũ dị biến giả của riêng mình, hơn nữa, thực lực của họ không hề thua kém chúng ta…”
Nghe hắn nói vậy, Lục Tân hơi xấu hổ.
Bây giờ, những người đang làm điều xấu kia là họ hàng của mình…
Nghĩ đến đây, Lục Tân đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Giữa không trung với ánh sáng mờ ảo, từ xa bỗng có thứ gì đó đang lặng lẽ bay đến.
Thoạt nhìn giống như một thứ tròn trịa, lơ lửng trong không trung như không có trọng lượng.
Mọi người đều giật mình, rút súng ra, đến khi lại gần họ mới nhận ra đó chỉ là một quả bóng bay màu đỏ đang bay lơ lửng.
Bây giờ đang là đêm khuya không gió, quả bóng bay này giống như có sinh mệnh của mình, lúc bay cao lúc bay thấp, sau khi bay về phía bọn họ, nó dừng lại giữa không trung, trông nó giống như một con mắt màu đỏ như máu đang lặng lẽ nhìn bọn họ.
Có điều, khác với sự ngạc nhiên của đám người Lục Tân, khi nhìn thấy quả bóng màu đỏ, sắc mặt đám người Hạ Trùng và bác sĩ đồng thời thay đổi đáng kể.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất