Chương 667: Quen Biết
Giọng nói của họ mang theo sự lạnh lẽo khó có thể tin:
“Đội trưởng Lý…”
“Cả đội của đội trưởng Lý đều đã bị tiêu diệt?”
“…”
Có thể thấy, dù là Hạ Trùng ngày thường không có biểu cảm gì, hay là vị bác sĩ luôn tỏ ra không nghiêm túc kia, lúc này đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, không dám tin, buồn bã, và sợ hãi.
“Quái vật như thế nào mà có thể tiêu diệt cả đội của đội trưởng?”
Họ nhìn nhau, không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Nhưng rõ ràng, từ phản ứng của họ, có thể thấy người đội trưởng đó vô cùng có thực lực.
“Anh trai, ta tìm thấy cô ta rồi…”
Ngay khi tất cả các thành viên trong đội của thành phố trung tâm đang rơi vào sự hoảng sợ và kìm nén, em gái Lục Tân đột nhiên kéo mạnh góc áo hắn.
Giọng con bé có vẻ rất xúc động.
“Két két…”
Lục Tân còn chưa quay đầu lại thì đã nghe thấy một tiếng động chói tai vang lên ở cách đó không xa.
Đó là âm thanh của một con dao rạch qua xác của một chiếc ô tô bị bỏ hoang.
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu và thấy có một cô bé mặc váy trắng vừa xuất hiện ở cuối con đường.
Cô bé có dáng người hơi gầy, chiếc váy nhỏ bé tung bay trong gió đêm, lộ ra bắp chân trắng bệch bị kim châm dày đặc che lấp, mái tóc đen xõa xuống chậm rãi bay bay theo động tác của cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch một cách kỳ lạ.
Trên tay cô bé đang cầm một con dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô bé đang chậm rãi rạch xác xe ô tô cũ kỹ trên phố.
Đôi mắt cô bé trống rỗng, thờ ơ nhìn về phía trước.
…
“Xoẹt!”
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, mọi người đều trở nên cảnh giác.
Là một dị biến giả, ngay cả khi họ có những năng lực khác nhau, họ vẫn cảnh giác với các nguy hiểm cao hơn so với người bình thường. Trước khi đến tòa nhà cao tầng này, dị biến giả và quái vật Hắc Đài Bàn có sẵn trên dữ liệu đã bị dọn sạch gần như toàn bộ, làm sao có thể không căng thẳng cho được khi gặp phải một cô gái quái đản như vậy, đặc biệt là khi vừa biết tin đội trưởng đã chết?
Cô ta mặc một chiếc váy trắng đã bị vấy bẩn với đôi chân trần, có thể thấy rõ sừng kim dày đặc khắp nơi trên cơ thể cô ta.
Con dao trên tay vẫn còn dính máu, cô chậm rãi rạch ngang qua vỏ ô tô.
m thanh ồn ào chói tai, khiến người ta khó chịu, sởn cả tóc gáy.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi khó thở.
…
Không giống những người khác, Lục Tân không quá cảnh giác hay có phản ứng rõ ràng, hắn dường như không phản ứng gì nhiều.
Ngay khoảnh khắc cô gái xuất hiện, hắn đột nhiên quay lại, dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô gái.
Cô gái này thực ra rất giống em gái của hắn, chỉ kém cô em gái vài tuổi.
Và trên người em gái không có những chiếc sừng kim chi chít như vậy.
Nhưng chiếc váy trắng cô mặc, đôi chân trần và mái tóc đen bù xù đều tạo cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng, trong đầu hắn có chút nhói, mạch máu cũng dần nổi lên. Có vẻ như hắn đã nghĩ ra điều gì đó, nhưng không chắc chắn.
Đột nhiên, hắn không kiềm lòng được, nhìn sang bên cạnh:
“Cô gái này, chúng ta có quen không nhỉ?”
Giọng nói của hắn khiến những người xung quanh chú ý, cả người đang căng thẳng khẽ giật mình, ánh đèn bên trái quét qua.
Thấy Lục Tân cau mày, nói chuyện với không khí bên cạnh, da thịt có chút lạnh.
“Em... là em đúng không?”
Con gà la hét đã rơi xuống đất từ lúc nào không hay, em gái chỉ ngón tay út vào cô gái phía trước.
Vẻ mặt của con bé rất lạ, nó cúi người, có một chút cáu kỉnh khó tả, thân thể nhỏ nhắn miễn cưỡng co thắt lại, nhìn chằm chằm cô gái, chầm chậm tiến về phía trước hai bước, nhưng lại có vẻ sợ sệt, lùi về rồi ngẩng đầu nhìn Lục Tân.
Trong giọng nói, dường như có chút bất định.
Lục Tân nhìn thấy sự bối rối trong mắt cô.
Thế là, hắn thở dài một hơi, kìm nén sự khó chịu trong lòng, chậm rãi đi về phía trước.
“Rít…”
Nhìn Lục Tân đang tiến lại gần, cô gái ấy bất ngờ thu dao lại.
Mũi dao xoẹt ngang thân xe, phát ra âm thanh cuối cùng.
Cô ôm dao vào ngực, dưới mái tóc đen, đôi mắt trũng sâu đang lạnh lùng nhìn Lục Tân.
Lục Tân không để tâm đến tác phong cảnh giác của cô, hắn chỉ đang tiến về phía cô trong trạng thái thất lạc hồn phách, trong giọng nói rất mê man:
“Chúng ta... có quen biết nhau không?”
“...”
“Huh…”
Trong khoảnh khắc Lục Tân vừa lên tiếng, cô gái đột nhiên lao tới.
Thân hình nhỏ nhắn ấy khiến cho người ta khó có thể bắt được.
Trong bầu không khí trầm mặc xung quanh, động tác nhanh nhẹn của cô ấy mang theo một làn gió lạnh.
Lục Tân chỉ cảm thấy hoa mắt, trong phút chốc đã thấy cô gái đã xuất hiện trước mặt, không quá hai mươi căng ti mét.
Gió thổi tung mái tóc của cô, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bao nhiêu đường may, bao nhiêu vết khâu cũng không che được vẻ non nớt của một đứa trẻ trên khuôn mặt cô ấy.
Lục Tân vô thức vươn tay đẩy ra.
Nhưng vào lúc tay hắn chạm đến cô gái, cô đột nhiên tan ra, từng bộ phận được khâu lại trên người cô tan ra xung quanh, những đường khâu dày đặc bị kéo ra tạo thành từng sợi tơ máu, đỏ ngầu, mỏng manh, kì dị.