Chương 669: Không Thể Giết Người
Ở phía khác, bệnh nhân người mà bắt quả bóng bay màu đỏ rồi đưa cho bác sĩ cũng đã ngừng cử động.
Các cơ trên mặt hắn co rúm lại, tựa hồ muốn nở một nụ cười.
Tuy nhiên, sự biến động của các cơ đã gây ra một vết nứt rõ ràng trên khuôn mặt hắn.
“Bùm!”
Nửa đầu của hắn bắn tung tóe bãi màu trắng màu đỏ, một cách nhẹ nhàng mà mượt mà.
…
“Cái này…”
Thằn Lằn nuốt nước bọt, giọng nói khẽ run.
Hắn nhìn về phía cô gái như đang nhìn ma nhìn quỷ.
Hắn không thể hiểu nổi, làm thế nào mà cô gái này lại có thể giết chết hai con người liên tiếp chỉ trong một cái nháy mắt như vậy.
Ở bên cạnh hắn, Lục Tân cũng đang kinh ngạc quay đầu lại.
Không biết có phải vì hoa mắt không, nhưng hình ảnh trước mắt hắn cứ đang phóng to rồi thu nhỏ không ngừng.
Hết cảnh này đến cảnh khác vô cùng rõ ràng, dường như khung cảnh ở cực xa đang nhảy vào mắt.
Hắn trông thấy bên cạnh Hạ Trùng có một con sâu quái dị, màu trắng trắng, béo núc ních, trên đầu mọc một cái sừng nhọn đang chậm rãi rút lại.
Có ba con sâu như thế, có một con rơi xuống chân của Hạ Trùng, đã bị cắt làm đôi.
Hắn cũng nhìn thấy đằng sau Hạ Trùng, người đồng đội bị gãy chân đang từ từ ngã xuống.
Hắn còn trông thấy, hai người trong đội ngũ bác sĩ đang xông tới chỗ đồng đội, khuôn mặt đồng thời trở nên méo mó.
Cảnh tượng đẫm máu, vô cùng đẫm máu, nhưng cũng quen thuộc đến lạ thường.
...
"Bịch bịch bịch bịch!"
Lục Tân tim đập càng lúc càng nhanh, va đập khắp thân thể của hắn, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lần đầu tiên, hắn cảm nhận trong người có một cảm giác nặng nề kỳ lạ.
Hắn vô thức mở miệng, giọng nói dường như có chút lạ:
"Không thể giết người thêm..."
Khi giọng nói của hắn vang lên, cô gái nhỏ đang cầm con dao, dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mọi người trong phòng.
Ánh mắt của nàng nhìn từ sự phẫn nộ của Hạ Trùng đến hai vị bác sĩ đang ngập trong đau đớn, thấy được cả tóc gáy của Thằn Lằn như thể sắp nổ tung, và nhìn cả Trần Tinh, người đang siết chặt cây súng trong tay, vẻ mặt lạnh lùng, khiến cô mơ hồ cảm thấy như bị đe dọa.
Tơ máu phía sau lưng đột ngột bốc lên không trung, giống như một đóa hoa đỏ tươi đang nở rộ.
Đột nhiên cô vọt tới, mắt nhìn chòng chọc vào Trần Tinh.
"Rít..."
Lưỡi dao cắt không khí, định hướng về phía cổ của Trần Tinh, nhưng cùng lúc đó, cô cũng thấy đồng tử của Trần Tinh đang dần đỏ lên.
Lúc này, Trần Tinh giống như đang ra sức nhìn cô.
Ý thức được sự nguy hiểm từ cô ấy, cô gái ngay lập tức chuyển hướng, quay đầu để tránh ánh mắt của Trần Tinh.
Con dao trên tay cô vẽ ra hình vòng cung, đâm thẳng vào ngực Thằn Lằn.
Thằn Lằn thuộc hệ người nhện, phản ứng của hắn nhanh hơn hầu hết mọi người trong phòng này, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nhìn vết dao cứa vào ngực mình, bởi hắn có cảm giác như cho dù cố hết sức né tránh thì cũng chậm hơn một bước với con dao này...
Hắn thực sự cảm thấy tuyệt vọng, trong hốc mắt tự nhiên ươn ướt...
...
"Soạt..."
Ngay lúc đó, một bàn tay với kỹ thuật xảo quyệt kỳ quặc duỗi ra, cầm cổ của cô gái siết chặt.
Lực rất mạnh, theo quán tính trực tiếp đẩy cô xuống mặt đất.
Lục Tân nhìn xuống mắt cô, nghiến răng rồi nói theo bản năng:
"Ta nói ngươi không thể lại giết người nữa, ngươi nghe không rõ sao?"
…
Lục Tân nhìn cô gái này, hắn lập tức cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, nhịn không được hét lên.
Nhưng thậm chí hắn cũng không biết vì sao mình lại phẫn nộ.
Là vì nhìn thấy cô gái nhỏ này giết hai người mà không thèm chớp mắt hay vì cô ta dám ra tay sát hại bạn của mình sao?
Hay là vì cô ấy mang lại cho mình cảm giác vừa thân thuộc, nhưng lại vừa tiêu cực sao?
Hắn không có đủ tâm trí để phân tích những điều này.
Ngay cả khi hắn bóp cổ cô gái, đè cô xuống đất, đầu óc hắn cũng vô cùng bối rối. Lục Tân chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ta, khuyên cô không nên giết người nữa. Thế nhưng, Lục Tân hét càng to, hắn càng cảm thấy bất lực...
Nhất là khi Lục Tân bóp cổ cô gái, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay hắn rất giống như một loại ma lực kỳ lạ.
Loại xúc cảm này còn đáng sợ hơn bất kỳ loại ô nhiễm nào…
Nguồn ô nhiễm xâm nhập vào cơ thể Lục Tân dọc theo lòng bàn tay, nhưng xúc cảm hiện giờ đột nhiên bùng nổ trong tâm trí hắn.
Trong lúc hắn còn mơ hồ, những hình ảnh nhấp nháy xen kẽ, chồng lên nhau rồi lại tách ra, giống như những đoạn phim ngắn rời rạc.
Hình như những cảnh tượng này đã từng xuất hiện rồi.
“Grừ…”
Bị Lục Tân đè xuống đất, cô gái nhỏ trừng mắt nhìn hắn, tức giận gầm lên một tiếng.
Đó là một tiếng gầm của dã thú, không có bất kỳ lí trí nào bên trong, âm thanh của cô vừa buồn bã lại vừa non nớt.
“Răng rắc!”
Một tiếng động giòn tan vang lên, ngay sau đó, đầu của cô gái nhỏ đột nhiên rơi ra khỏi cơ thể, thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Tân.
“Răng rắc, xoạt, xoạt!”
Ngay sau đó, thân hình nhỏ bé của cô rã ra từng mảnh theo từng vết khâu trên cơ thể.
Từng bộ phận cơ thể rơi vãi lung tung trên mặt đất, sau đó bay vọt về tứ phía.