Chương 673: Lục Tân Nổi Giận
Lực tràng vặn vẹo.
Chính là khuếch tán lực lượng tinh thần của bản thân trong khu vực nhất định để tạo nên những vặn vẹo khác thường.
Trong phạm vi phóng xạ của lực lượng tinh thần này, tất cả mọi thứ đều sẽ sinh ra một loại đặc tính có xu hướng giống với phóng xạ lực lượng tinh thần.
Muốn xem loại đặc tính này mạnh như thế nào thì phải xem lực lượng tinh thần của người phóng ra lực tràng mạnh ra sao.
Chính Lục Tân đã dùng cách này để cứu mọi người ở đây.
...............
"Bặc bặc..."
Lục Tân vừa kéo sợi tơ vừa giải cứu mọi người.
Cơ thể của cô gái vừa bị xé vỡ vụn trên không trung liền đột nhiên sát nhập lại, rồi ngã mạnh xuống bên cạnh tòa nhà, cú ngã của cô mạnh đến nỗi trên nền bê tông xuất hiện mấy khe nứt như mạng nhện.
"Xít..."
Cô gái mặc váy trắng vừa đau đớn vừa tức giận đứng dậy.
"Bạch bạch bạch"
Bỗng xung quanh có tiếng bước chân dồn dập, sau đó có năm sáu cái bóng đen đang lao về phía tòa nhà.
Ánh sáng chiếu vào trước ngực họ làm hiện rõ huy hiệu của tổ hành động đặc biệt thành phố chính. Có hai người dẫn đầu, một người đàn ông mặc âu phục tinh xảo không một nếp nhăn, người phụ nữ còn lại mặc một chiếc váy màu đen đính đinh tán sáng chói, trang điểm kiểu mắt khói mang đậm phong cách gothic, trong tay còn cầm một cây trường tiên.
Người đội viên phía sau người đàn mặc âu phục còn cầm theo một băng ghi hình màu đen.
Họ là tiểu đội dị biến giả theo sau đám người Lục Tân từ phía tây thành phố Thủy Ngưu đến thành phố chính.
Chẳng qua là khi gặp phải ảnh hưởng "hồi ức" ở thành phố chính thì họ lựa chọn khác với đám người Lục Tân, họ không bỏ qua ô nhiễm rồi cố gắng thoát khỏi ngã tư đường càng sớm càng tốt mà lựa chọn ở lại tìm hiểu tường tận nguồn gốc của loại ô nhiễm này.
Cuối cùng, họ đã tìm được đến căn phòng đó rồi giết chết hết đám nhân viên quan sát.
Họ cũng đã lấy lại được băng ghi hình.
Sau khi nhìn thấy đặc thù sinh mệnh của tiểu đội đoàn xiếc thú biến mất thì tiểu đội hỗ trợ còn lại cũng nhanh chóng chạy tới đây.
"Cái gì vậy?"
Vừa nhìn thấy cô gái mặc váy trắng đang nằm ở góc tường, họ đều lắp bắp kinh hãi.
Họ không hề nghĩ ngợi mà rút súng đặc biệt ra nhắm thẳng vào cô gái ấy:
"Không được cử động!"
Nhưng cô ấy không thèm để ý đến họ mà vẫn cố gắng đứng dậy.
"Bằng…. bằng…. bằng."
Những người này liền lập tức nổ súng về phía cô gái.
Vũ khí họ sử dụng đều là vũ khí đặc biệt, vừa bắn ra liền lóe ra tia sáng màu xanh, mờ ảo đan vào nhau tạo thành một cái lưới.
Như vậy thì dù cô gái kia có nhanh thế nào cũng không thể thoát khỏi cái lưới này được.
..............
"Dừng tay."
Đúng lúc này, Lục Tân trở nên nhăn nhó, chật vật giống như vừa lo lắng vừa tức giận.
Hắn vừa hét lên liền hung hăng giơ chân rồi giẫm mạnh xuống đất.
"Ầm!"
Không khí chung quanh hắn vì chịu phóng xạ của lực lượng tinh thần mà đang trở nên vặn vẹo rồi lập tức tản ra tứ phía.
Chấn động tinh thần.
Khoảnh khắc đế giày hắn vừa chạm xuống đất, dù là cát bụi, đá vụn, thậm chí là máu đều bị chấn động đến mức bay khỏi mặt đất gần mười mét, hơn nữa còn tạo nên một đường vòng cung, trong nháy mắt lan truyền ra ngoài hơn chục mét.
"Bặc bặc..."
Mấy viên đạn đang bay về phía cô gái lập tức lệch hướng.
Chúng như bị gió thổi mạnh mà lao vào một tòa nhà ở bên cạnh rồi biến thành một lưới điện rất lóa mắt.
Cùng lúc đó, cô gái kia vừa mới đứng dậy thì lại ngã nhào ra đất.
"Gì đây?"
Hai tiểu đội vừa chạy đến đều thất kinh hoảng hồn, đồng loạt giơ vũ khí nhắm thẳng vào Lục Tân.
"Đừng nổ súng!"
Lúc này, Hạ Trùng hét lớn để ngăn họ.
Ở nơi khác, cô gái vừa bị sức mạnh của Lục Tân chấn động mà ngã xuống đất, trong ánh mắt cô lộ vẻ u ám mà phẫn nộ, cô lại lần nữa đứng dậy, hơn nữa cơ thể bắt đầu có dấu hiệu phân tách.
"Đừng nhúc nhích!"
Lục Tân quay đầu nhìn cô, chầm chậm bước đến rồi hạ giọng nói.
"Ầm!"
Một lần nữa lực tràng lại lướt thật mạnh qua người cô gái, hất cô vào một góc tường.
Lớp bê tông bên dưới đều nứt thành từng mảnh nhỏ.
Lực lượng tinh thần hùng mạnh giống như từng lớp sóng nước liên tiếp đánh vào người cô.
Những chiếc xương mảnh mai, yếu ớt phát ra tiếng kêu giống như một cành cây đang bị bẻ gãy.
"Ha ha..."
Đối mặt với loại áp lực này nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu.
Cô nở nụ cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Trong đồng tử màu đen hiện lên vài tia máu đỏ tươi.
Dường như cô không hề sợ hãi, cô vẫn vũng vẫy chống đỡ lấy cơ thể mảnh khảnh của mình, cố gắng đón lấy năng lực vạn vẹo kia. Ngay cả con dao rơi bên đường cô cũng cằm lên, hung hăng chĩa về phía Lục Tân đang từ từ bước tới.
"Vù...."
Cô nhảy lên đánh Lục Tân.
Nhưng đúng lúc Lục Tân lại tiến đến một bước, lực tràng vặn vẹo một lần nữa áp chế cô gái.
Lần này còn mạnh hơn lần trước.
Cô không chỉ bị ép về góc tường, mà con dao trong tay cũng bị đẩy văng về, hai tiểu đội vừa chạy đến cảm thấy áp lực nặng nề liền hoảng sợ lùi lại.
Xương cốt của cô sắp vỡ vụn rồi.
Nhưng cô vẫn ráng vươn tay, cố đứng dậy đi đến chỗ con dao.