Chương 674: Tiểu Thập Cửu
Khi Lục Tân vừa bước đến chỗ cô, cô cũng vừa cầm được đến con dao găm, đồng thời quay đầu nhìn Lục Tân.
Lục Tân cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt ẩn sâu trong bóng tối.
Không thể thấy rõ biểu cảm của hắn, chỉ cảm thấy hắn đang toát ra hơi thở nguy hiểm, khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
.............
Cô dùng hết sức bình sinh, dùng cánh tay đã muốn gãy cầm lấy con dao rồi đâm tới.
Cô cố gắng nhắm thẳng vào Lục Tân.
Lúc này, Lục Tân bỗng nhiên cúi người xuống, vươn hai tay ôm chầm lấy cô vào lòng.
Cô gái bỗng cứng đờ, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc và mơ màng.
"Xin lỗi."
Lục Tân dùng sức ôm chặt cô, hạ giọng nói:
"Vì đã quên ngươi, Tiểu Thập Cửu."
…
Những người xung quanh, dù là Trần Tinh, Thằn Lằn, hay là những tiểu đội dị biến giả ở chủ thành đều bị hình ảnh trước mắt dọa sợ ngây người. Nhìn Lục Tân bước lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé cực kỳ nguy hiểm kia, trái tim họ như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Một cảm giác là lạ không cách nào hình dung ra được chợt xộc thẳng lên óc mọi người. Hạ Trùng bất chợt xoay người lại, quăng cho Trần Tinh một ánh mắt.
Nhưng lúc này sắc mặt Trần Tinh cũng không tốt hơn cô bao nhiêu.
Đối với lời nói muốn tới đây thăm người thân của Lục Tân, bân đầu cô vốn cũng tưởng chỉ là lấy cớ mà thôi, bởi vì cô đã đoán được đại khái mục đích tới đây lần này của Lục Tân là gì, cũng dựa theo thái độ im lặng của Lục Tân mà biết được hắn sẽ dùng cách gì để đối đãi với “người thân” này. Cho nên, từ đầu đến cuối thái độ của cô đều như thể đang làm nhiệm vụ.
Lý do cô cũng nói ra câu đi thăm người thân gì đó hoàn toàn là để hòa hoãn cảm xúc của Lục Tân, giảm bớt tính nghiêm trọng của vụ việc.
Nhưng đến tận lúc này, khi nhìn thấy bộ dáng ôm lấy cô bé kia của Lục Tân, cô mới chợt nhận ra, ba từ “thăm người thân” trong câu nói của Lục Tân hoàn toàn không phải nói dối.
...
Không chỉ có người xung quanh đang nhìn, ngay cả em gái đứng sau lưng cũng đang chăm chú dõi theo Lục Tân.
Vốn cô bé còn rất lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Lục Tân ôm lấy cô bé kia, ánh mắt của nó lập tức ửng đỏ lên. Đây là lần đầu tiên mà trên mặt nó không có dáng vẻ nghịch ngợm và trêu ngươi, lúc này biểu cảm trên mặt cô bé chỉ thuần một màu đau thương.
Cái bóng đang hòa lẫn với bóng tối dưới chân Lục Tân cũng đang im lặng quan sát hắn. Chỉ là không một ai biết được trong đầu cái bóng đang suy nghĩ chuyện gì.
Ở một góc sáng sủa nọ, Nhãn Kính Cẩu ló đầu ra, sau đó cẩn thận bò lại gần Lục Tân.
...
"Quái..."
Cô bé bị Lục Tân ôm chặt lấy đã cầm được vào chuôi con dao đang cắm trên tường xi măng rồi, nhưng dường như cái ôm của Lục Tân đã khiến cô bé cảm thấy bối rối, quên mất phải rút dao ra.
Phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé là sự ngạc nhiên và hoang mang, thậm chí sự thù địch chìm sâu trong nội tâm của cô bé vẫn chưa tiêu tan, nhưng cô bé lại không hề giãy dụa theo bản năng, tựa như chỉ muốn nằm mãi trong bờ ngực này.
Không biết qua bao lâu, cô bỗng chậm rãi há miệng.
Có lẽ bởi vì đã lâu không mở miệng nói chuyện nên giọng nói của cô bé rất mơ hồ, phát âm cũng không rõ, tốn rất nhiều sức mới nói xong.
"Quái.... Quái vật.... Khổng lồ!"
Đầu nhỏ của cô bé ghé sát tai Lục Tân, cô bé dùng hết sức lực, chậm rãi nói ra bốn từ này.
Lục Tân đang ra sức ôm cô bé thoáng run lên. Qua bao nhiêu năm mới gặp lại nhau, vậy mà ấn tượng hắn lưu lại trong đầu đứa trẻ nhỏ tuổi nhất này lại là như vậy.
Cô bé cho rằng mình là một con quái vật khổng lồ sao?
Trong một khoảnh khắc, hắn bỗng cảm thấy cả thế giới trở nên trống rỗng.
Nếu tất cả đau đớn trên thế giới này, cũng chỉ là nỗi đau xác thịt thì tốt rồi. Một suy nghĩ nào đó dần dần nảy mầm.
Lục Tân cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ bóp chặt, hình như có chỗ nào đó vĩnh viễn thiếu mất một mảnh. Vốn bản thân đã quên đi chuyện này, nhưng bỗng nhiên ký ức lại ùa về trong tâm trí, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Cảm giác thiếu mất một mảnh này, chẳng những không được thời gian chữa khỏi, ngược lại ngày càng thêm trống rỗng.
Hắn lớn tiếng gầm rú như một con dã thú, muốn dùng sức đánh thật mạnh vào đầu, thậm chí còn có khát vọng đào tim mình ra kiểm tra xem có phải thật sự bị mất một miếng hay không. Nhưng trong lòng hắn lại biết rất rõ, những hành động đó chẳng có tác dụng gì.
Khi cảm giác đau đớn mãnh liệt mà rõ rệt nào đó ập tới, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là yên lặng chịu đựng đến khi cảm giác ấy trôi qua.
Những người xung quanh bắt đầu vô thức lùi về sau. Họ cảm nhận được một loại cảm xúc âm trầm mà mãnh liệt đang tỏa ra từ người Lục Tân, nó như sắp che phủ luôn cả họ.
"Gâu..."
Nhãn Kính Cẩu không biết đào đâu ra can đảm mà đột ngột vọt tới, cắn lấy bắp chân của Lục Tân, hơn nữa còn nhắm mắt lại, nhất quyết không chịu nhả ra, sống chết do trời, mặc kệ tất cả.
...
"Anh, cô ấy đã đi rồi..."
Sau khi cảm xúc mãnh liệt tỏa ra trên người Lục Tân tán đi gần hết, em gái mới cẩn thận bước tới. Con bé nhẹ nhàng lay nhẹ góc áo Lục Tân một chút, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn.