Chương 679: Ta Là Ai?
Trần Huân đặt cái đồng hồ bấm giờ này lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Lục Tân, nhẹ giọng nói:
“Khi cái đồng hồ này được khởi động, hãy nói ra một nguyên vọng trong lòng, như vậy thời điểm đồng hồ trở về số không, nguyện vọng này sẽ được thực hiện... rất thú vị đúng không? Thật ra đó chỉ là biểu hiện giả tạo, vật phẩm ký sinh mang nằm có số thứ tự là 2 này vẫn chưa có năng lực làm thay đổi hiện thực. Thứ nó thay đổi được chỉ có chính bản thân mình."
“…"
"Nhưng mà trong một số tình huống đặc thù, nó vẫn rất có ích."
Hắn cười cười, giải thích tiếp:
“Ví dụ như, điều ước của ta có thể khiến tất cả ký ức của bản thân sẽ biến mất, hoặc là khiến trái tim bất chợt ngừng đập, hay là làm tinh thần lực bùng bổ, phá hủy trí óc của ta... Trong lúc đồng hồ đếm ngược, nếu ngươi làm gì ta, hoặc là phá hủy cái đồng hồ bấm giờ này, thì những cảnh tượng đó sẽ lập tức xảy ra. Vì thế ta sẽ dùng khoảng thời gian mười phút này để tán gẫu với ngươi một cách yên bình…”
“…”
Lục Tân nhìn thoáng qua cái đồng hồ kia, khuôn mặt vẫn tĩnh lặng như nước.
Còn Trần Huân vẫn mỉm cười, hỏi:
“Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn hỏi gì?"
Lục Tân vô cảm nhìn hắn, tựa như đang cẩn thận suy nghĩ xem nên hỏi gì, sau đó hắn chầm chậm mở miệng:
"Ngươi rốt cuộc đã làm gì... Mười Chín?"
“…”
"Ta chỉ là giúp nó sống tiếp thôi."
Trần Huân ngẩng đầu nhìn Lục Tân, ánh mắt vô cùng bình thản.
Vừa nói, hắn vừa nhìn thẳng vào mắt Lục Tân:
“So với lần đầu ngươi tới đây, không phải đã khá hơn nhiều sao?"
Sau đó, hai mắt hắn hơi híp lại, tựa như đang cười:
“Vừa nãy, khi đối mặt với con bé, có phải ngươi cảm thấy vô cùng quen thuộc không? Dù sao, đây cũng đâu phải lần đầu tiên ngươi giết chết nó... Ta thật sự rất tò mò, lúc trước khi ngươi tàn nhẫn giết chết tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm, tâm trạng của ngươi... cũng đau khổ như vậy sao?"
…
Lục Tân lẳng lặng ngồi trên ghế quầy bar, tay nắm tay với Trần Huân.
Những ngọn nến trên quầy bar bỗng nhiên bắt đầu đung đưa. Không chỉ có nến, mà chất lỏng màu vàng bên trong bốn ly rượu cũng nhẹ nhàng lắc lư. Trên kệ rượu phía sau quầy bar, những chai rượu vỡ hoặc rỗng va vào nhau, phát ra một âm thanh leng keng.
Sau khi nghe những lời của Trần Huân, những ký ức bắt đầu tràn về trong tâm trí Lục Tân, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rõ ràng.
Hắn chợt nhớ đến cô nhi viện mà mình đã ở khi còn nhỏ.
Đó là một tòa nhà nhỏ ba tầng rộng rãi, xung quanh là những bức tường cao quấn đầy thép gai bên trên.
Hắn nhớ rất rõ những đứa trẻ từng sống trong cô nhi viện, bọn hắn cùng nhau đọc sách, vui chơi, nghe người lớn nói về những điều trong thời đại văn minh. Hắn cũng nhớ, hình như lúc đó, bên ngoài bức tường cao thường xuyên có những tiếng ồn ào náo loạn, tiếng súng và tiếng khóc, và những tiếng nổ vang rền.
Nhưng cô nhi viện lại rất an toàn. Sự hỗn loạn bên ngoài chưa từng ảnh hưởng đến họ.
Hắn nhớ đến lão viện trưởng, người luôn hòa nhã, thân thiệt và tốt bụng.
Hắn cũng nhớ rằng, ngoài lão viện trưởng ra, còn có một số “giáo viên giảng bài” thường xuyên xuất hiện bên trong cô nhi viện. Có người còn trẻ, có người đã lớn tuổi, có người luôn khiến người ta cảm giác lạnh gáy.
Hắn vẫn nhớ, mình và những đứa trẻ trong cô nhi viện chơi đùa cùng nhau, đánh nhau, còn lén xem tài liệu ẩn trong máy tính của lão viện trưởng.
Hắn cũng nhớ, bọn hắn đã cùng nhau giúp Tiểu Mười Chín, người hay bị bắt nạt, “tìm lại mặt mũi”, giành lại chiếc xích đu.
Những cảnh tượng này bắt đầu hiện lên lần lượt, như đang dần dần xóa bỏ từng lớp sương mù trong tâm trí hắn.
Nhưng đột nhiên, lớp sương này lại chuyển sang màu đỏ của máu.
Những ký ức tươi sáng giống như những bức ảnh cũ, bắt đầu bị nhuộm màu máu từ bốn góc cạnh, lan từ từ lên toàn bộ bức ảnh.
Tất cả những hồi ức tươi đẹp ấy đã nhiễm màu máu
Hắn bỗng nhìn thấy hành lang đẫm máu, những xác chết la liệt khắp nơi.
Hắn còn thấy ánh mắt kinh hoàng của Tiểu Mười Chín trước khi chết.
...
Ong...
Dường như có thứ gì đó đang vang vọng trong không khí, khiến người ta đau tai nhức óc.
Lục Tân chảy máu mũi, dòng máu từ từ chảy xuống miệng.
Trần Huân lặng lẽ nhìn Lục Tân, cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn. May mà Lục Tân nắm không chặt lắm, Trần Huân nhẹ nhàng rút tay ra, cử động đôi chút, rồi lấy một chiếc khăn tay mới tinh từ túi bên kia, đưa cho Lục Tân.
Lục Tân cầm lấy khăn tay, lau máu mũi, hắn nhìn vệt đỏ trên chiếc khăn tay màu trắng liền đờ người ra.
“Anh, mặc kệ hắn, hắn đang nói dối ngươi..."
Em gái giơ hai nắm đấm nhỏ, quay về phía Lục Tân hét to, sắc mặt vừa giận dữ vừa... sợ hãi.
Ngọn nến trong quán bar chiếu đến bóng đen, dường như có một ánh mắt nào đó đang quan sát hắn.
"Ha ha, giết hắn đi, sao ngươi còn không mau giết dạng người như vậy?"
"Ngươi đợi lâu như vậy, chẳng phải vì muốn giết hắn sao?"
"..."
Những giọng nói này ùa vào tâm trí Lục Tân, khiến màng nhĩ của hắn rung nhẹ, tâm trạng cũng trở nên sốt ruột.
"Ta... Rốt cuộc ta là ai?"
Hắn vẫn cố gắng bình tĩnh, khuôn mặt còn ít biểu lộ cảm xúc hơn lúc đầu.