Chương 680: Người Thắp Lửa
“Ngươi là người bị ô nhiễm nghiêm trọng."
Trần Huân quan sát phản ứng của Lục Tân, sau đó hắn cũng không thèm câu giờ hay nói giảm nói tránh, thì thào:
"Khi chúng ta tìm thấy ngươi, ngươi đã bị ô nhiễm rất nặng. Trong mắt người khác, ngươi không còn hy vọng được chữa khỏi. Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn cứu chữa cho ngươi... Chẳng qua là, lúc đó chúng ta nghĩ ngươi đã được chữa khỏi hoàn toàn.”
"Trong buổi thí nghiệm sau này, ngươi còn chứng minh tiềm năng cực lớn của mình.”
"Chúng ta từng nghĩ rằng, ngươi là sự lựa chọn tốt nhất..."
Nói xong, hắn im lặng một hồi rồi cười khổ:
"Cho tới khi, ngươi phá huỷ tất cả!"
...
“Ngươi……”
Lục Tân mở miệng, sau đó lại im lặng, màng nhĩ của hắn không ngừng rung động.
Em gái ôm lấy cánh tay hắn, van xin:
"Anh ơi, mau giết người này đi?”
"Ngươi không hận hắn sao? Sao ngươi lại không biến hắn thành đồ chơi?"
"Ngươi không muốn biến hắn thành đồ chơi nhân lúc hắn còn sống sao?"
Đôi mắt đỏ như máu của cha Lục Tân hiện lên càng lúc càng rõ bên trong bóng đen, hắn lẳng lặng quan sát vào Lục Tân.
“Ngưoi còn chờ gì nữa?"
"Ngươi đừng có trì hoãn, tại sao lại không giết hắn?"
"..."
Lục Tân nhìn xuống bàn tay của mình, phát hiện gân xanh trên cổ tay nhìn giống như có con rắn bò vào bên trong.
Lục Tân cố gắng khống chế cảm giác co giật và mất kiểm soát này, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Huân, cố gắng hết sức làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn:
“Các ngươi làm những chuyện này... là vì cái gì?"
"..."
Trần Huân khẽ thở dài, nghi ngờ nhìn Lục Tân, người đang giả vờ bình tĩnh.
Ngón tay hắn xoay ly rượu một cách vô thức, chất lỏng màu vàng khẽ lắc lư.
Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nói:
"Cuối cùng ngươi cũng hỏi câu này."
“Năm đó, chúng ta đã cố gắng giải thích cho ngươi hiểu, nhưng khi đó ngươi còn quá nhỏ."
Nói xong, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng Lục Tân rồi nói:
"Chúng ta đang cố gắng tìm hiểu và làm chủ những năng lực này. Từ khi mặt trăng đỏ xuất hiện trên bầu trời, chúng ta đã đoán trước được một số biến cố mà con người không thể chống đỡ sẽ diễn ra. Chúng ta đã phát hiện ra một loại năng lực luôn hiện hữu bên cạnh chúng ta, nhưng chúng ta không thể tìm ra nó. Loại năng lực này có thể dễ dàng phá hủy nền văn minh trật tự và mọi thứ mà chúng ta luôn tự hào. Lúc đó, có rất nhiều người đã đầu hàng trước loại năng lực này, cam tâm tình nguyện chấp nhận tất cả. Giống như chuột gặp mèo, sợ đến nỗi không dám kháng cự... Nhưng luôn có những người không muốn, giống như chúng ta."
Hắn ngừng nói, ngẩng đầu nhìn Lục Tân, sau đó nói với giọng đầy tự hào:
"Có thể hiểu, chúng ta muốn trở thành những người thắp lửa !"
thắp lửa
"Bất kể chúng ta đang phải đối mặt với điều gì, chúng ta đều tin rằng, một ngày nào đó, chúng ta có thể hiểu và hoàn toàn kiểm soát nó..."
"Con người sinh ra là để kiểm soát, đúng không?"
Trần Huân nói, cười nói:
"Nền văn minh được ra đời từ khi chúng ta bắt đầu học cách sử dụng công cụ. Lịch sử văn minh của chúng ta là một quá trình học cách khống chế….. Ở thời cổ đại, sấm chớp, động đất và gió giật là thảm họa diệt vong đối với loài người, nhưng chúng ta dần hiểu và học cách kiểm soát nó. Vậy nên, khi nền văn minh hiện đại bị diệt vong, mặt trăng đỏ xuất hiện trên bầu trời, chúng ta cũng cần phải học cách kiểm soát nó. Tựa như màn đêm này..."
Hắn đột nhiên nhìn lên, chỉ vào bên trong quán bar.
Không gian quán bar hầu hết đều chìm trong bóng tối, yên tĩnh và không có bất kỳ tiếng động nào.
“Khi đối mặt với nó, chúng ta không nên chờ đợi đến lúc mặt trời mọc."
Trần Huân nhìn vào mắt Lục Tân, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta muốn thắp một ngọn lửa, chiếu sáng màn đêm này.”
...
“Ong…Ong…. Ong….”
Từng cú sốc này đến cú sốc khác, tựa như thủy triều, lần lượt đánh động vào tâm trí Lục Tân.
Lời nói của Trần Huân, hắn nghe lúc được lúc không. Ngay cả khuôn mặt của Trần Huân trước mặt cũng trở nên lúc gần lúc xa, giống như cảnh vật trước mặt hắn đang bị ai đó cầm trong tay không ngừng nhào nắn, khiến thế giới hiện thực bỗng trở nên có chút không thật.
Lúc này, em gái ôm chặt lấy cánh tay Lục Tân, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Cha Lục Tân tựa như bước ra khỏi cái bóng, dáng người cao lớn lo lắng đi qua đi lại xung quanh.
"Giết hết, giết hết tất cả bọn chúng…
“Hắn điên rồi, tất cả bọn hắn đều là điên rồi..."
“Hắn coi mọi người như một món đồ chơi, vậy chúng ta cũng coi hắn như đồ chơi! Khiến hắn phải hối hận, phải ghi nhớ nỗi đau này mãi mãi…”
“Bắt hắn phải hiểu cái giá của những việc này..."
"..."
“Các ngươi im lặng một chút được không?"
Lục Tân không chịu được nữa, chậm rãi quay đầu nói với cha và em gái.
Cả hai người đều ngừng lại, nhìn anh với vẻ mặt âm trầm
Lục Tân vô cùng đau khổ, nắm chặt tay đấm mạnh vào thái dương. Hắn như đang cố gắng trấn tĩnh tâm trí đang hỗn loạn của mình.
Một lúc sau, Lục Tân ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Trần Huân.
“Chỉ vì vậy mà các ngươi lại có thể..."
Hắn gắng gượng giữ giọng nói bình tĩnh:
“…. tùy tiện mổ xẻ người ta... như vậy sao?”
"..."
Một vài ngọn nến trên quầy bar đột nhiên tắt ngấm.
Trần Huân đã bình tĩnh lại, hắn im lặng nhìn Lục Tân nói chuyện với mình.