Mặt Trăng Đỏ

Chương 678: Gặp Mặt

Chương 678: Gặp Mặt


Lục Tân chỉ hơi ngừng lại trong thoáng chốc, rồi tiếp tục đi về phía trước, thậm chí cả đèn pin cũng không thèm lấy ra.
Thứ đang núp trong bóng tối hình như rất sợ hắn, chỉ cần hắn bước lại gần, chúng sẽ tự động lùi lại, trốn vào nơi tối tăm hơn.
"Cộp…. Cộp…. Cộp….”
Trong tòa nhà vắng lặng này chỉ vang vọng đúng tiếng bước chân nhỏ nhẹ của Lục Tân. Hắn hơi nghiêng đầu, lắng nghe gì đó, rồi lửng thững đi tiếp, từng bước rút ngắn khoảng cách với mục tiêu của mình.
Khi hắn đi qua một hành lang yên tĩnh, đang chuẩn bị tìm đường xuống tầng hầm thì lại bất chợt dừng bước.
Hắn khẽ quay đầu, nhìn vào một nơi hoàn toàn không có chút ánh sáng nào ở bên phải hành lang.
Đồng tử co lại, hình như hắn đã thấy ai đó.
"Phực!"
Đúng vào lúc này, chợt có tiếng bật lửa vọng lại từ đâu đó, rồi, một ngọn nến được thắp lên.
Nương ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, hắn nhận ra chỗ đó là một quán bar không biết đã bị bỏ hoang bao lâu, quầy rượu đằng trước đã bị bụi bặm che kín, giá rượu phía sau cũng chất đầy một lớp bụi dày, hoặc là vài ba bình rượu vỡ nửa.
Một người đàn ông đeo kính viền vàng đang đứng châm nên, ánh sáng dần chiếu rọi khắp quầy rượu.
"Ken két…”
Bên cạnh bỗng truyền tới vài âm thanh nho nhỏ, em gái đang nghiến chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng sau quầy rượu. Trong mắt cô bé hiện lên sự thống hận, nhưng cũng có thể là hoang mang.
Cô bé giơ tay đập cái đầu nhỏ của mình một phát, sau đó ánh mắt nhìn về phía người đang đứng sau quầy rượu kia càng thêm dữ tợn.
Nhưng cô bé không định nói cho Lục Tân biết bây giờ mình đang nghĩ gì.
Lục Tân cũng không hỏi, chỉ khẽ nắm chặt lấy tay em gái, chầm rãi bước về phía quầy rượu.
Lúc này, tâm trạng của hắn đã thoải mái hơn đôi chút. Cuối cùng cũng tìm được rồi, Trần Huân, người thân lúc trước từng ở cùng cô nhi viện.

Trong quầy rượu, người đàn ông đốt một hơi mười mấy ngọn nến, xung quanh cũng nhờ vậy mà sáng bừng lên, hệt như có người mở đèn. Sau đó hắn tiện tay lấy một cái khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi thật dày. Chỉ vài lần quẹt mà khăn tay đã biến thành màu đen.
Lục Tân tiến tới trước quầy rượu, phủi đi lớp bụi phía trên cái ghế cao còn đứng được, ngồi xuống.
"Tới rồi?"
Người đàn ông đéo kính viền vàng mỉm cười nhìn hắn, tựa như đang chào đón một người bạn lâu năm tới chơi vậy.
Hắn lấy hai ly rượu đặt ở ngăn tủ bên dưới quầy rượu lên, lại lấy ra một chai Whiskey vàng óng còn hơn phân nửa ra, rót bốn ly rượu, một ly để trước mặt mình, ba ly khác thì đẩy hết về phía Lục Tân. Hành động này như thể hắn không phải đang chiêu đãi một vị khách mà là tận ba vị.
Lục Tân nhìn ba cái ly, im lặng không mở miệng, chỉ là chân may hơi cau lại.
Hắn không có hứng thú chơi cái trò tiên lễ hậu binh này, hắn chỉ là đang suy nghĩ xem bản thân nên làm thế nào để trông không quá khó coi.
"Còn nhớ ta không?"
Người đàn ông đeo kính viền vàng, hay đúng hơn là Trần Huân, cười cười, nâng ly rượu lên. Nhưng hắn không uống, chỉ khẽ hít một hơi thật sâu, trên mặt để lộ biểu cảm thích thú.
"Có chút ấn tượng, vừa mới nhớ ra."
Lục Tân thành thật trả lời, mắt nhìn thẳng hắn:
“Nhưng ta biết, ngươi cũng một thành viên trong cô nhi viện của chúng ta."
"Ngươi không nhớ rõ ta cũng là bình thường thôi."
Trần Huân cười nói:
“Dù sao khi đó, công việc mà ta phụ trách khác những người khác nên cơ hội tiếp xúc với các ngươi không nhiều. Cả cô nhi viện cũng chỉ có vài người từng gặp qua ta... Huống chi mọi chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, hơn nữa ngươi còn biến thành cái dạng này."
Lục Tân trầm mặc một hồi lâu, khẽ ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm như giếng trời.
Hắn mở miệng hỏi một cách cứng ngắc:
“Cô bé kia... đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi quên rồi sao?"
Trần Huân nâng cái ly trong tay, cười nói:
“Số hiệu của cô bé là Mười Chín."
Đồng tử Lục Tân hơi co lại.
Cái ly đã kề sát miệng Trần Huân, nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề đụng vào chất lỏng trong ly. Sau vài giây im lặng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói, giọng điệu như đang tự mỉa mai chính mình:
“Trước kia ta thích nhất là thưởng thức những thứ như này. Sau này, vì để bảo vệ não bộ và lý trí, vì để bàn tay không bị run khi phẫy thuật, ta đã cai nó suốt bao nhiêu năm. Giờ được ngửi lại, mùi vẫn thơm như thế, nhưng dũng khí nếm thử lại giảm đi rồi…”
Thoáng im lặng vài giây, cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, định một ngụm uống cạn.
Nhưng Lục Tân chợt kéo cổ tay hắn lại, nhẹ giọng hỏi:
“Các ngươi đã làm gì cô bé?"
Động tác của Trần Huân dừng lại, nhìn bàn tay đang nắm lấy mình của Lục Tân.
Sau một hồi ngây người, hắn thả ly rượu ra, nhét tay vào túi. Lục Tân không có ý định ngăn cản, cứ để mặc cho hắn làm thế mà chẳng thèm quan tâm xem thứ hắn móc ra là súng hay là gì khác.
Trần Huân lôi ra một cái đồng hồ bấm giờ cũ nát, kim đồng hồ đang chậm rãi chuyển động, thời gian đã định là mười phút.
"Đây là một vật phẩm ký sinh, số hiệu 2 - 31, nguyện vọng đếm ngược thời gian."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất