Chương 690: Không Giỏi Biểu Đạt
"A....."
Thằn Lằn há to miệng, khuôn mặt đanh lại.
Không chỉ có hắn mà Trần Tinh đang ở phía sau cũng bắt đầu ngơ ngác.
Nhóm dị biến giả của thành phố chính thì lại mở to mắt đứng nhìn Lục Tân đang đứng trên đầu quái vật, cảm giác tam quan muốn bùng nổ rồi.
Cơ bản thì suy nghĩ của mọi người đều thuộc ba dạng dưới đây.
Thật sự có tác dụng ư?
Làm vậy cũng được hả?
Hắn đang đứng trên đầu nó kìa!
...........
Trong khoảnh khắc yên lặng, Thằn Lằn có cảm giác ngứa ngáy tay chân, sau đó liều mạng hét lớn:
"Cẩn thận!"
"Soạt...."
Quái vật kia phản ứng lại, hoặc có thể nói là Triệu Sĩ Minh phản ứng lại.
Suy cho cùng bất kể là cách hắn xuất hiện ở đây hay là cách hắn đứng trên người quái vật cũng không có chuyện lực tràng tinh thần bị vặn vẹo, điều này nằm ngoài dự đoán của Triệu Sĩ Minh khiến hắn sửng sốt mất hai giây mới ý thức lại được.
"Cút!"
Ngay lập tức hắn lộ vẻ điên cuồng lạ thường, mười ngón tay khẽ lay động....
Theo động tác của hắn, lực tràng vặn vẹo xung quanh quái vật lập tức tăng mạnh lên, móng vuốt cứng cáp và những xúc tu như râu bạch tuộc đồng loạt bay lên, chúng đen xen vào nhau, phần da nhọn ở móng tay cùng lúc chộp tới người đang ở trên đầu nó.
..........
"Ơ?"
Vừa rồi Lục Tân vẫn còn đang tìm xem vị “thần” kia ở đâu.
Cho đến khi xúc tu sắp đâm trúng, hắn mới nhận ra "thần" mà hắn tìm nãy giờ lại ở ngay dưới chân hắn.
Điều này khiến hắn có chút kinh ngạc và hốt hoảng.
May sao nãy giờ em gái vẫn luôn nằm dựa trên lưng hắn, cơ thể hắn linh hoạt dùng đủ loại tư thế rắc rối để né tránh cái móng vuốt và xúc tu của quái vật đang chộp tới, sau đó hắn lộn nhào rồi nhảy lên trần nhà.
"Xoạt xoạt...."
Hắn men theo trần nhà nhanh chóng leo về phía trước, sau đó nhảy xuống chỗ đám người Thằn Lằn.
"Đáng sợ quá..."
Lục Tân nhẹ nhàng lau lau sau ót của mình rồi nhìn quái vật đang phát điên kia, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi.
Phía sau là một đám người gần như bị hóa đá.
Hạ Trùng ngơ ngác nhìn hắn, hít một hơi thật sâu mới run rẩy hỏi:
"Ngươi không bị nó ảnh hưởng ư? ''
"Có chứ...."
Lục Tân quay đầu nhìn cô:
"Vừa thấy nó là đầu óc liền choáng váng, hoa mắt, ù tai, chóng hết cả mặt..."
Hạ Trùng thấy vẻ mặt của hắn bình tĩnh, liền hoài nghi:
"Đây là biểu hiện ngươi bị ảnh hưởng à? ''
Lục Tân trầm ngâm một hồi rồi nhẹ giọng giải thích:
"Chỉ là ta không giỏi biểu đạt ấy mà..."
"Ơ...."
Mọi người đều cảm thấy rất vô lý:
"Chuyện này liên quan gì đến việc giỏi biểu đạt hay không?"
Hạ Trùng mím môi, đột nhiên không biết nên nói gì.
Cô quay đầu dùng sức trừng mắt liếc Trần Tinh.
Sau đó ánh mắt của mấy bác sĩ cũng sáng lên, giống như rất thân thiết với người bệnh vậy.
Vẫn là Trần Tinh phản ứng nhanh nhất, cô vừa phản ứng lại liền vô thức nắm lấy cánh tay của Lục Tân:
"Chắc…chắc chắn không?"
"............"
Lục Tân nhìn Trần Tinh, hắn phát hiện vị lãnh đạo này ngày thường vẫn luôn rất tự tin và lý trí, bây giờ nom cũng biết lo sợ giống như những cô gái bình thường vậy, hắn cảm nhận được bàn tay mà cô cầm lấy tay hắn đang khẽ run lên.
"Không sao."
Lục Tân bỏ tay Trần Tinh xuống.
Hiện giờ rất nguy hiểm, bị lãnh đạo nắm tay như vậy sẽ ảnh hưởng đến phong độ của hắn.
Nhưng hắn biết lãnh đạo đang cần được an ủi, nên hắn liền chắc nịch nói:
"Ta sẽ xử lý sạch sẽ."
"............"
Trần Tinh thấy Lục Tân mỉm cười với mình trong phút chốc liền mất hồn.
Nhưng trong mắt người khác thì không chỉ có mất hồn mà thậm chí xuất hiện cả "?"
Dường như sự việc có gì đó không đúng vượt ngoài khả năng hiểu biết của bọn họ.
Nhưng chắc chắn điều đó là chuyện tốt....
Hạ Trùng lại hung hăng trừng mắt với Trần Tinh, rồi thấp giọng nói:
"Nói, bọn ta phải phối hợp với ngươi thế nào?"
.............
"Cót két...."
m thanh ma sát của sắt thép vang lên.
Triệu Sĩ Minh đang tức giận vì ban nãy không bắt được Lục Tân.
Quái vật bị hắn khống chế mở hai chân bước đi như một đứa trẻ chập chững, nhưng tốc độ của hắn ngày càng nhanh và lưu loát, lực tràng tinh thần vặn vẹo chung quanh cũng chuyển động theo nó, phạm vị bao phủ càng ngày càng rộng và dày đặc hơn.
Mỗi bước đi của nó đều khiến cho mọi dạng kim loại chung quanh bị biến dạng trầm trọng.
"Soạt...."
Đột nhiên quái vật quay đầu nhìn về phía cửa phòng thí nghiệm.
Một dòng tinh thần mạnh mẽ đánh mạnh vào cửa phòng thí nghiệm, giống như một cơn thủy triều vụt tới.
Dòng tinh thần này còn mạnh hơn so với dòng tinh thần mà quái vật vô tình phóng thích lúc mới xuất hiện.
Cùng lúc ấy, trong hành lang phía sau mọi người có vô số xúc tu vặn vẹo, lúc nhúc trông như con rắn gớm ghiếc từ trong hốc chui ra hướng đến mọi người.
Trong thế tiến thoái lưỡng nan, áp lực giống như cơn ác mộng bao phủ lấy bọn họ.
..............
Lục Tân nhíu mày, hắn rất khó chịu khi bị người khác ngắt lời.
Đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía quái vật, một lực tràng vặn vẹo cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Khi tinh thần mà quái vật phóng thích đánh mạnh tới chỗ hắn, hai lực tràng va chạm với nhau, gợn sóng trong không khí bắt đầu rối loạn. Bóng đèn trên trần nhà và chai lọ xung quanh đồng loạt vỡ nát.
Cùng lúc ấy, bằng cách nào đó mà cái bóng của hắn xuyên qua mọi người rồi trực tiếp lan về phía bên trong hành lang.