Chương 691: Đây Là Thần?
"Bặc bặc bặc…"
Tiếng cắt kim loại vang lên lanh lảnh, một cái xúc tu dày cộm đụng phải cái bóng, liền vỡ thành từng khúc rơi xuống mặt đất.
Huyết tương văng tung tóe, bọt thịt trương phồng lên, cả hành lang đều nhuốm màu đỏ sẫm.
Một lát sau, hành lang vốn sạch sẽ đã rải đầy một tầng huyết tương dày đặc, hơn nữa còn đông cứng lại rất nhanh.
Đống huyết tương này kết tinh thành một tinh thể cứng nhắc.
"Không sao rồi...."
Lục Tân vẫn đang nhìn chằm chằm quái vật kia, nhưng hắn vẫn nói vọng lại với những người ở phía sau.
"Ta thực sự cần các ngươi phối hợp."
Sau đó hắn cố gắng giải thích ngắn gọn để tránh xảy ra vấn đề trong giao tiếp.
"Phối hợp thế nào?"
Nhóm dị biến giả của thành phố chính cướp lời. Họ còn nắm chặt súng, khuôn mặt ra vẻ rất dứt khoát.
Vì bị bọn họ ngắt lời mà Lục Tân phải dừng lại một chút, sau đó mới nói:
"Rời khỏi chỗ này."
"Không tọc mạch, không đến gần, tuyệt đối không can thiệp!"
"........... ? ''
Nhóm dị biến giả của thành phố chính liền cảm thấy khó hiểu và kinh ngạc.
"A......."
Đúng lúc này, bỗng nhiên Thằn Lằn hét lớn:
"Ta rành vụ này lắm....."
Nói xong, hắn chạy ra khỏi hành lang, hét lên:
"Mau đi theo ta....."
Hắn chạy được vài bước thì phát hiện vẫn không ai đi theo, liền vội vàng chạy trở về:
"Đi mau......."
Nói xong, hắn liền nhiệt tình đỡ lấy Hạ Trùng đang bị thương nặng nhất.
Trần Tinh cũng phản ứng lại, cô cởi ba lô sau lưng Thằn Lằn rồi ném tới chỗ của Lục Tân.
Sau đó cô thuận thế xoay người đẩy một dị biến giả của thành phố chính đã bị thương trong lúc tấn công vào lòng Thằn Lằn, còn bản thân cô thì đỡ Hạ Trùng, nhanh chóng rời khỏi hành lang, đồng thời nói:
"Tin bọn ta đi, mau rời khỏi đây thôi....."
Vừa rồi bọn họ không thể thoát khỏi hành lang vì có đủ loại xúc tu và quái vật máu thịt chen chúc ở khắp lối đi.
Nhưng bây giờ mấy quái vật khiến người ta vừa nhìn là tuyệt vọng này đã biến mất hết rồi....
Hoặc có thể nói, bọn chúng không biến mất, chúng vẫn còn ở trong hành lang.
Nhưng đã đông thành một tinh thể huyết tương dày đặc trên mặt đất rồi.
"Ngươi....."
Được Trần Tinh giúp đỡ rời khỏi đây nhưng rốt cuộc Hạ Trùng vẫn không nhịn được.
Cô nhìn bóng dáng Lục Tân đang dần biến mất khỏi tầm mắt rồi quay sang nhìn Thằn Lằn, rồi lại trừng mắt nhìn Trần Tinh lần thứ ba.
"Đây chính là dị biến giả hệ Người Nhện cấp B có tính ổn định cực cao và chưa từng vi phạm quy luật mà ngươi nói à?"
"..............."
Trần Tinh im lặng, sau đó lên tiếng:
"Từ tài liệu đọc được lúc trước thì theo lý thuyết là vậy."
Sắc mặt của nhóm dị biến giả thành phố chính trở nên cổ quái lạ thường.
Người phụ nữ mặc phong cách gothic bỗng quay đầu nhìn về phía Thằn Lằn:
"Theo lý thuyết thì tiêu chuẩn của các ngươi đều giống nhau à?"
Thằn Lằn muốn mắng lắm nhưng nhìn thoáng thấy người hỏi câu này là ai liền không dám mắng nữa.
Hắn do dự gật đầu:
"Theo lý thuyết... thì đúng vậy!"
.............
"Ngươi... là thần?"
Lúc này, thấy đồng nghiệp ở Thanh Cảng và những người ở thành phố chính đều đã rời khỏi hành lang, xung quanh trở nên yên ắng thì Lục Tân mới yên tâm được chút. Sau đó hắn ngẩng đầu quan sát quái vật đang đứng cách hắn mười mét.
Rồi hắn lắc đầu cười cười:
"Ngươi không phải."
"Ta nghe nói thần rất hoàn hảo, còn ngươi thì...."
''.........."
"Ngươi thì biết cái gì?"
Cũng lúc này, vị ''thần'' kia còn chưa lên tiếng thì Triệu Sĩ Minh ở trong phòng kính phía sau đã hung hăng hét lớn.
Trong lúc Lục Tân đang quan sát quái vật này thì hắn cũng đang quan sát Lục Tân, từ bất kỳ góc độ nào, một đối thủ có thể chịu đựng tác động tinh thần mạnh mẽ của thần thì đều đáng để hắn quán sát. Thân là một nhà nghiên cứu, hắn rất hiểu đạo lý này.
Bởi vì lúc này hắn đã chịu đủ loại ảnh hưởng nên hắn đang ở trong trạng thái đan xen giữa lý trí và cuồng bạo.
Giọng điệu của hắn thiếu mất cảm giác kiềm chế của người bình thường, hắn gầm lên như một con thú hoang vậy:
"Trình độ kiến thức và trí tuệ ngươi cỡ nào mà hiểu cái gì mới gọi là hoàn mỹ thật sự?"
"Ngươi dùng ánh mắt của người thường thì làm sao hiểu được sinh mệnh cấp cao hơn chứ?"
"........"
"Những lời này của hắn thật sự đã xúc phạm đến tiến sĩ Mạc, dù sao đây chỉ là lý luận hắn tự nói...."
Lục Tân lẩm bẩm, sau đó quay đầu nhìn về phía Triệu Sĩ Minh ở trong phòng kính, thấp giọng than thở:
"Đúng là ta không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của các ngươi, nhưng ta biết làm như vậy là vi phạm pháp luật."
"Thậm chí..... là đã vượt quá giới hạn!"
"Người thân của ta... Trần Huân, chuyện hắn làm sai ta sẽ xử lý, nhưng còn ngươi,"
Hắn nhìn Triệu Sĩ Minh, rồi những nhân viên thí nghiệm đã bỏ mạng hoặc đã bị điên ở xung quanh:
"Còn các ngươi."
"Là đồng bọn với hắn thì cũng phải chịu sự trừng trị của pháp luật! ''
Lục Tân nghiêm túc nói những lời này, rồi nhìn Triệu Sĩ Minh:
"Cho nên, các ngươi chuẩn bị đầu hàng hay muốn thế nào?"
Thái độ của hắn rất thành khẩn:
"Phải nói cho các ngươi biết trước, kinh nghiệm xử lý những vụ này của ta vẫn còn non lắm, cho nên nếu nhất định phải dùng đến vũ lực để giải quyết thì có thể ta sẽ không kiềm chế được, mấy người các ngươi ở đây có thể sẽ...."
".........."
"Bị điên...."
Bỗng nhiên Triệu Sĩ Minh điên cuồng hét lớn, vị "thần" kia cũng nhanh chóng lao tới.
Cơ thể cao lớn như vậy mà lại có tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Sàn nhà đều bị nó giẫm nát thành một cái hố lớn, móng vuốt sắc bén của nó lao tới tóm lấy cổ Lục Tân.