Chương 694: Giao Thủ
"Pằng pằng..."
Sau khi bắn người ra xa hơn hai mét, Lục Tân lập tức rút súng ra, liên tục nổ súng về phía quát vật. Từng vầng sáng màu lam nổ tung xung quanh nó, vang lên tiếng lách tách, có thể thấy rõ ràng máu thịt đã bị thiêu đốt, nhưng ngọn lửa còn chưa biến mất, một phần miệng vết thương đã khép lại rồi, thậm chí động tác của nó còn chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục tấn công Lục Tân dồn dập.
"Em gái, giao cho ngươi."
Vào thời khắc bị ép đến đường cùng, Lục Tân nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn không quá am hiểu đánh nhau, nhưng em gái lại vô cùng tinht hông.
Vì thế, tại thời điểm con quái vật giơ chân dẫm xuống, trên mặt Lục Tân bỗng hiện lên vẻ hưng phấn, thậm chí còn nghe thấy tiếng cười khúc khích âm trầm phát ra từ miệng hắn. Cùng lúc đó, cơ thể hắn bỗng quặt người về sau, nhanh chóng bò lên tường.
Lúc quái vật một cước dẫm nát mặt đất, hắn đã nhảy khỏi vách tường, nhẹ nhàng rơi xuống phía sau lưng quái vật.
"Bộp!"
Hắn tung một chảo về phía quái vật, lập tức xả xuoogs một khối thịt dầm dề máu tươi.
Vô số xúc tua xung quanh quái vật nhanh chóng đâm về phía hắn, nhưng Lục Tân đã kịp vòng qua cơ thể quái vậy, leo lên ngực hắn.
Năm ngón tay cong lại, hung hăng chụp về phía trái tim, cũng chính là gương mặt của Triệu Sĩ Minh.
Triệu Sĩ Minh sợ hãi kêu to, thân thể quái vật chợt nghiêng sang bên, để mặc cho bàn tay Lục Tân đào đi một khối thị ở sườn trái của nó. Máu tươi tuôn ra giữa kẽ tay Lục Tân, cùng lúc đó, nương theo lực quán tính khi xoay người, móng vuốt to lớn chộp lấy mặt Lục Tân.
Lục Tân co hai chân, giẫm lên móng vuốt đang vung tới của quái vật, mượn lực nhào lộn ra xa.
Khi cơ thể đang ở trên không, con ngươi Lục Tân vội vàng co lại, nhìn chăm chú về phía quái vật.
"Gâu gâu..."
Dưới ánh mắt dõi theo gắt gao của hắn, Nhãn Kính Cẩu bất ngờ chạy ra từ phía sau quái vật, nhào tới căn lấy mông nó.
…
“Oàm..."
Khi Nhãn Kính Cẩu cắn vào mông quái vật, một làn sóng lan ra toàn bộ cơ thể nó, khiến máu thịt của nó dường như trở nên vô cùng hỗn loạn, không ngừng trào ra, như thể có thứ gì đó đang vùng vẫy bên trong cơ thể quái vật, cố gắng bò ra ngoài.
Cùng lúc đó, khuôn mặt của Triệu Sĩ Minh và các nhân viên khác trên thân quái vật đều trở nên kỳ lạ.
Có người la hét, có người mỉm cười nhưng giận dữ, có người lại vui đến chảy nước mắt.
“Bặc…”
Nhưng điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt, những xúc tu trên cơ thể quái vật lần lượt phóng về phía sau, trực tiếp đâm xuyên qua Nhãn Kính Cẩu, sau đó khuấy đảo bên trong con chó như muốn xé nát toàn bộ cơ thể của nó. Tuy nhiên, vì không nghe được tiếng rên rỉ của Nhãn Kính Cẩu, quái vật trực tiếp hất văng nó ra ngoài.
“Bành!”
Nhãn Kính Cẩu đập vào vách tường gần đó, tứ chi run rẩy, trong mắt nó hiện lên một tia hạnh phúc.
"Phản ứng cực kì nhanh…”
“Nó cũng có thể kháng sát thương, một dạng của năng lực phục hồi."
"Khả năng gây hỗn loạn cảm xúc của Nhãn Kính Cẩu dường như không ảnh hưởng nhiều đến nó..."
"..."
Lục Tân nhanh chóng đánh giá trong lòng. Khi Nhãn Kính Cẩu bị hất văng ra ngoài, bóng đen lập tức vọt ra.
“Bùm…”
Bóng đen là thứ vô hình, nhưng trong tình huống nghiêm túc này, bất cứ nơi nào bóng đen đi qua, trên mặt đất đều xuất hiện từng vết xước rất sâu, giống như những con rắn đen đang uốn lượn, gấp gáp trườn với trước mặt ‘thần’, bao bọc lấy hai chân của nó, giống như muốn cắt nó ra thành từng mảnh như vừa rồi.
Chỉ là lần này có vẻ không giống với lúc trước.
Khuôn mặt của Triệu Sĩ Minh bắt đầu phát ra những tiếng gầm vô nghĩa, vị ‘thần’ bỗng nhiên cúi đầu.
Không khí ở nơi sáu con mắt đang nhìn trở nên ngưng trệ, một bức tường thuỷ tinh trong suốt xuất hiện. Dù là vô hình, nhưng Lục Tân vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được đường nét của bức tường.
Khi bóng đen đập vào vách kính, hai loại sức mạnh đột nhiên rơi vào tình huống khó khăn.
Có thể thấy rõ bóng đen đang chiếm lợi thế nhiều hơn, nhưng nhất thời hắn cũng không thể xuyên thủng bức tường trong suốt ngay được.
Trùng kích tinh thần!
Cũng giống như quái vật hình não mà Lục Tân từng gặp trước đó, nó liên tục phát ra từng đợt trùng kích tinh thần để ngăn chặn sự tiếp cận của cái bóng.
Nếu so sánh, uy lực của bóng đen đương nhiên mạnh hơn loại trùng kích này, nhưng nó không thể bộc phá tức thì. Khi cái bóng phá vỡ sức mạnh của cú trùng kích này, vô số xúc tu đằng sau quái vật lao đến chỗ Lục Tân.
"Bặc…bặc…bặc…."
Lục Tân nhanh chóng xoay người nhanh chóng, những xúc tu đỏ như máu lướt qua cơ thể hắn.
Bức tường hợp kim ở đằng sau bị những xúc tu khoét ra từng lỗ hổng lấp lánh ánh sáng kim loại.
"Ừm?"
Triệu Sĩ Minh đang ở trước ngực của ‘thần’ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn cảm thấy khó hiểu, nếu Lục Tân đang phải tránh né tứ phía như thế kia, bóng đen ắt hẳn đã bị rối loạn lung tung lên rồi.
Nhưng dù Lục Tân có di chuyển như thế nào, cái bóng vẫn bám trên mặt đất, dường như không hề bị ảnh hưởng.