Chương 693: Hồi Sinh
"Vèo vèo vèo..."
Nhưng khi mà những quầng sáng màu lam kia còn chưa tan hết, từ trong đống thịt nát lại vươn ra từng sợi tơ đỏ như máu. Chúng giống hệt như những mạch máu đã được thu nhỏ vô số lần, đồng thời cũng hơi giống sợi tơ máu đã liên kết các bộ phận khi cơ thể bé Mười Chín tách rời, tốc độ lan tràn của những sợi tơ này cực kỳ nhanh, gần nhu chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ phòng thí nghiệm, hòa hợp với trường sức mạnh tinh thần mà con quái vật kia tỏa ra.
Trong lòng Lục Tân hơi rùng mình, dựa vào độ cong không phù hợp lẽ thường của cơ thể, tránh thoát từng sợi tơ đang vụt tới trước mặt.
Ngẩng đầu nhìn, tâm trạng của hắn hơi trùng xuống, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm này đã thay đổi hoàn toàn.
Dù là nhân viên công tác đã sắp chết não, hay là người đã bị dọa sợ đến phát điên, kể cả vài người ít ỏi vẫn còn giũ được lý trí, thậm chí bao gồm cả Triệu Sĩ Minh bị bắn một phát vào trán, còn có nhân viên vệ sinh bị dọa sợ ngây người... cơ thể của tất cả đều đồng loạt phát sinh biến dị.
Trên người họ bỗng trồi lên từng cục thịt thừa, chúng bò ra khỏi người họ, lần mò về phía đống thịt.
Sau đó, máu thịt của bọn họ bỗng trở nên nhớp nháp, hóa thành chất lỏng. Kế tiếp, loại chất lỏng này như được ai dẫn dắt, nhanh chóng chảy lại gần đống thịt nát của vị ‘thần’ kia.
"Rắc rắc..."
Bằng tốc độ mắt người có thể nhìn thấy được, từ trong máu thịt mọc ra đoạn xương trông giống xương sống, sau đó là xương mặt; kế tiếp, dọc theo cái xương sọ quái dị có hình đầu người kia, mạch máu, thần kinh, cơ bắp, nội tạng,... lần lượt mọc lên từng lớp một, tại những vị trí khác biệt.
Sau cùng, bao trùm lên toàn bộ khối cơ và thân thể là một trái tim to lớn cực đại trông rất dữ dằn và làn da xanh đen.
Sáu con mắt và xúc tua, vị ‘thần’ kia lại đứng lên một lần nữa.
Cả quá trình diễn ra vô cùng tự nhiên và thong thả, mang tới một cảm giác đẹp lạ.
"A a a..."
Bỗng, có tiếng nói vọng ra từ thân thể của vị ‘thần’, kế đó là từng khuôn mặt người hiện lên. Mỗi một gương mặt thuộc về một người đã bị vị ‘thần’ này hòa tan, cắn nuốt, sau đó hóa thành gương mặt trên thân thể của hắn. Hơn nữa, dường như bọn họ vẫn còn sinh mạng, tất cả đều đang há to miệng, nỗ lực hô hấp, biểu cảm trên mặt thống khổ đến lạ, như là đang ra sức giãy dụa.
"Ngươi... Ngươi đã làm gì..."
Tại vị trí trái tim vô cùng bắt mát của ‘thần’, móc ra một gương mặt khác với những người khác. Đó là gương mặt của Triệu Sĩ Minh.
Hắn dường như mới vừa tỉnh giấc, đang há miệng ra sức thở gấp, qua một hồi lâu mới nhớ tới đang xảy chuyện gì, bèn gân cổ gào lớn:
“Ngươi, đồ điên, tên điên nhà ngươi, ngươi dám giết ta ư, có biết hậu quả khi giết ta là gì không hả?"
Hắn thật sự vô cùng phẫn nộ, ánh mắt tựa như đang nhìn một thằng ngu dốt dám làm vỡ mô hình thí nghiệm vậy.
"Không biết."
Lục Tân thành thật trả lời.
Sau đó rút ra một cây súng khác, nhìn chăm chú Triệu Sĩ Minh:
“Ngươi đã biết sẽ có hậu quả như vầy, sao còn tạo ra nó làm gì?"
"Ngu dốt, ngươi căn bản không biết cái gì gọi là vĩ đại..."
Gương mặt Triệu Sĩ Minh mọc trên cơ thể của ‘thần’ trở nên méo mó, há miệng gào thét, hệt như muốn nhào tới cắn người.
"Nhưng ít nhất, ta sẽ cho ngươi biết cái giá khi chống đối lại thần!"
Cơn tức giận của hắn dường nhưu đã tác động đến ‘thần’, sáu con mắt bỗng đồng loạt nhìn chăm chăm vào Lục Tân, ánh mắt như thực thể hóa.
Mỗi một giây trôi qua, Lục Tân có cảm giác bản thân không phải đang bị sáu con mắt nhìn chằm chằm, mà là bị sáu cái đinh ghim vào người.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng, não bộ như dừng hoạt động. Khung cảnh trước mắt như bị nhiễu sóng, một giây trước vẫn còn ở nguyên tại chỗ, một giây sau nó đã hiện ra trước mắt.
Cơ thể của nó vô cùng to lớn, nhưng tốc độ lại còn nhanh hơn cả bé Mười Chín.
"Xoẹt..."
Móng vuốt sắc bén chộp lấy cổ Lục Tân.
Tiếng móng vuốt xẹt qua không khí khiến Lục Tân có cảm giác như năm viên đạn đang bắn tới.
Dòng khí tạo ra từ sự va chạm kịch liệt giữa không khí và móng vuốt khiến Lục Tân có cảm giác như không mở mắt ra nổi, chỉ trong chớp mắt, cơ thể hắn đã ngả ra sau, lưng gần như song song với mặt đất, kế tiếp hắn thình lình giơ tay lên, tóm lấy móng vuốt của quái vật.
"Nhớp nháp..."
Móng vuốt dấp dính có tơ máu như ẩn như hiện của quái vật quấn lấy năm ngón tay của Lục Tân, rồi dần dần lan dọc xuống dưới.
Cùng lúc đó, nó nhấc chân đạp một cái.
Lục Tân hơi biến sắc, vội rút tay về, chỉ để lại một cái găng tay còn dán lên người quái vật, cơ thể thì bắn ra xa nó hơn hai mét.
"Rầm!"
Quái vật dẫm một cước xuống đất, mặt sàn bằng gỗ vợ nát, căn phòng rung lên. Nương theo phản lực của cú đạp này, nó tung người bay lên không, xúc tua sau lưng cũng tuôn ra, đổ ấp xuống như làn mưa.
Tốc độ của quái vật không chỉ nhanh, hơn nữa dường như nó có thể nhìn thấu từng hành động của Lục Tân.