Chương 699: Thần Cũng Phải Trốn
Con quái vật di chuyển rất nhanh, hơn nữa nó đã không giống một con người.
Những sợi tơ máu móc vào nhau, phóng ra và đè ép, khiến con quái vật lần lượt lao qua từng tầng “thang máy” do Lục Tân mở ra rồi bỏ trốn xa hơn.
Trong thời gian ngắn, nó đã đổi rất nhiều phương thức di chuyển.
Lúc thì lao mình về phía trước nhờ vào việc phóng ra những sợi tơ máu giống như hệ nhện.
Lúc thì bò nhanh trên mặt đất giống như một con rắn.
Lúc thì trên khối máu thịt mọc ra những cái sừng vừa nhọn vừa bén, giúp nó nhanh chóng trèo lên trên.
Thậm chí, có khi nó sẽ trực tiếp thu mình lại, mượn sức mạnh được tích tụ bởi máu thịt để phóng mạnh thân mình ra xa.
...
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, nó đã đi qua rất nhiều tầng lầu, bảy tám dãy hành lang, bốn năm cánh cửa, hai ba cửa sổ, chạy một mạch xuống tới mặt đất, sau đó nhanh chóng chạy trốn đến những tòa nhà hỗn loạn của thành phố đổ nát dưới ánh trăng đỏ.
Lục Tân di chuyển rất nhanh, động tác cũng rất khéo léo, thậm chí có nhiều động tác nằm ngoài tầm hiểu biết của người thường.
Hắn khom người bò trên tường và trần nhà, thân hình khẳng khiu nhanh chóng đuổi theo con quái vật, dường như hắn chỉ cần hơi co người lại là có thể chui qua những không gian cực nhỏ. Tòa nhà với kiến trúc phức tạp trong bóng tối đã trở thành sân chơi của hắn.
Vì vậy, hắn không ngừng bám đuổi sát nút con quái vật, giống như đang đuổi theo con mồi của mình.
Ầm! Ầm!
Con quái vật bò qua những cánh cửa và cửa sổ đổ nát của các tòa nhà ở hai bên và những khung gỗ vỡ nát trống rỗng đung đưa trong không khí.
Khi nó đi qua, trong những tòa nhà rỗng đó, thỉnh thoảng có một số xúc tu to lớn và đáng sợ, cũng như những khối máu thịt khó tả tràn ra từ bên trong, một số cuốn lấy Lục Tân đang bám sát ở sau lưng, và một số nhanh chóng hợp nhất với con quái vật.
“Thần gì mà thật nhát gan...”
Theo sát phía sau con quái vật, Lục Tân tỏ ra vô cùng phấn khích.
Lục Tân lúc thì chạy trên bề mặt tòa nhà bên cạnh, lúc thì biến mất trong một tòa nhà trống rỗng nào đó.
Ngay sau đó, hắn lại đột ngột xuất hiện, thân hình hắn nhảy lên giữa không trung, cái bóng của hắn tán loạn, vẻ mặt rất dữ tợn.
“Bụp bụp...”
Thỉnh thoảng, những cái xúc tu đáng sợ bất ngờ xuất hiện từ các tòa nhà hai bên và đập vào mặt Lục Tân.
Nhưng điều đó gần như không ảnh hưởng đến tốc độ của Lục Tân, đôi khi thân người giữa không trung của hắn đột ngột co thành một khối như không có xương, tránh khỏi những cái xúc tu, đôi khi hắn mượn đà chạy trên tường, rồi giương súng bắn về phía trước.
Hồ quang màu xanh lam chốc chốc lại nổ tung trên con đường hắn đang đi, những nơi hắn đi qua, đều có vô số xúc tu bị cháy khét lẹt.
Trong chốc lát, không biết hắn đã vượt qua bao nhiêu ngã tư.
Trong một tòa nhà trống rỗng nào đó, những dị biến giả của chủ thành và thành phố Thanh Cảng đang cảm thấy sợ hãi trước con quái vật tản ra hơi thở đáng sợ. Họ đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để sớm thông báo lên trên các vấn đề ở đây.
Đột nhiên, họ nghe thấy một loạt âm thanh lốp bốp liên tục vang lên ở phía xa.
Cuồng phong kéo đến cuốn theo rất nhiều đống đổ nát.
Luồng không khí sắc như dao trong nháy mắt quét qua toàn thân họ, khiến ai nấy đều dựng tóc gáy.
Bất ngờ quay đầu lại, họ nhìn thấy một khối máu thịt đáng sợ đang lao nhanh về phía mình.
Có người thì rút súng, có người thì nhắm mắt chờ chết.
Từ khả năng nhận biết trường lực tinh thần, họ có thể nhìn ra khối máu thịt này chính là ‘thần’ mà họ đã nhìn thấy trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất!
Sau đó, con quái vật không thèm nhìn họ mà chạy trốn mất tăm.
Họ sững sờ giây lát, sau đó mới ngây người nhìn về hướng mà con quái vật vừa chạy trốn.
Sau đó, họ nghe thấy một tiếng “ầm”, một bóng đen khác vụt qua trước mặt họ.
Dường như họ trông thấy một khuôn mặt tươi cười nào đó đang nhìn họ đầy quan tâm, chỉ là không kịp lên tiếng chào hỏi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mờ mịt.
Một lúc lâu sau, Thằn Lằn mới lẩm bẩm:
“Đội trưởng...”
Hắn quay đầu liếc nhìn Trần Tinh:
“Vừa rồi ngươi có trông thấy hình như có thứ gì đó đang đuổi theo Thần không?”
Cổ của Hạ Trùng cũng trở nên cứng ngắc, cô ta liếc nhìn Trần Tinh và nói:
“Cách dọn dẹp ô nhiễm của Thanh Cảng các ngươi...”
“... Đều cuồng dã như vậy sao?”
Trần Tinh không thể trả lời, một hồi lâu sau, cô mới yên lặng gật đầu.
...
“Chạy nhanh thật...”
“Là không còn cách nào khác, hay là đang che giấu ý đồ xấu xa gì?”
Lúc này, Lục Tân đã chạy nhanh đến cực điểm, ở một mức độ nào đó, cuộc truy đuổi này hoàn toàn do em gái Lục Tân phụ trách, bởi vì chỉ có em gái mới biết cách lợi dụng cơ thể mình một cách nhanh chóng và hiệu quả nhất.
Cả thành phố dường như xuất hiện vô số khối máu thịt và quái vật có xúc tu đáng sợ đang ẩn mình trong bóng tối.
Bọn chúng đều trở nên phấn khích và lần lượt xuất hiện trong bóng tối.
Con quái vật này tạo cho người ta cảm giác cả thành phố đã trở thành hóa thân của một con quái vật máu thịt.
Tất nhiên, vì có cha ở đây, nên con quái vật máu thịt này không gây ảnh hưởng nhiều đến Lục Tân.