Chương 70: Nguồn Ô Nhiễm
Cũng đúng lúc này, Lục Tân chợt có cảm giác cơ thể mình như trở nên nhẹ nhàng hơn, vách tường kiên cố trước mắt như biến thành mặt đất bằng phẳng. Hắn men theo vách tường, bò thẳng một đường lên trên chỗ cao nhất, hội hợp với Thằn Lằn. Sau đó hai người men theo dây điện, bò sang đỉnh cột điện kế cận, lại leo lên một cái tháp nước đã rỉ sét, ngồi xổm bên dưới mặt trăng máu, trên đỉnh ngọn tháp.
"Sao giờ mới lên tới? Ta còn tưởng ngươi đang đi tàu ngầm nữa chứ…”
Thằn Lằn quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, khẽ thì thầm: "Nhìn thấy nguồn ô nhiễm chưa?"
Lục Tân hướng theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía xa xa, quả nhiên nhìn thấy cách đây ba trăm mét có một nhà xưởng. Sau đó hắn hơi híp mắt lại, tầm nhìn trở nên rõ hơn, thông qua lớp cửa kính của nhà xưởng, hắn thấy được cảnh tượng bên trong.
Khung cảnh đó khiến hắn cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
Giọng cười khe khẽ của em gái mà chỉ mình Lục Tân mới nghe được theo cơn gió đêm truyền tới: "Biết cách chơi đấy…”
Nhà xưởng cách đó ba trăm mét hình như là một phân xưởng nhỏ, bên trong đặt đủ loại thiết bị, máy móc dệt vải. Lúc này, ở đó đang có vô số công nhân khẩn trương làm thêm giờ.
Ở thành phố Thanh Cảng, đặc biệt là thành phố Vệ Tinh có rất nhiều đứa bé được sinh ra, hoặc là nhập cư vào thành phố Vệ Tinh. Nói ngắn gọn, số mệnh của họ từ sau khi có nhận thức chính là bước chân vào nhà xưởng làm việc.
Từ đó về sau, thông thường có thể họ sẽ ngây ngốc cả đời ở những nhà xưởng như vầy.
Dù là lưu dân đã sống ở thành phố Vệ Tinh đủ ba năm, hay là những đứa trẻ được sinh ra ở thành phố Vệ Tinh, họ đều có cơ hội đến trường. Nhưng không thể phủ nhận một điều, rất nhiều người không hề để tâm đến cơ hội này, họ cảm thấy so với việc tốn nhiều thời gian và công sức để cho đứa nhỏ ngày ngày tới trường đánh nhau gây chuyện như vậy, chi bằng để bọn chúng sớm bắt đầu làm việc, sớm kiếm được ít tiền tiêu xài. Đối với chuyện này, lãnh đạo của thành phố Vệ Tinh cũng chẳng miễn cưỡng hay ép buộc gì họ.
Nói ra thì thật nực cười, nhưng dưới sự dạy dỗ của lão viện trưởng ở cô nhi viện, những đứa trẻ mồ côi như Lục Tân và giáo viên Tiểu Lộc đều hiểu rõ tầm quan trọng của việc học tập. Trước kia, dù ở thời điểm cuộc sống của họ hỗn loạn nhất, lão viện trưởng vẫn quyết tâm, nhiều lần dạy bảo cho họ biết học tập quan trọng thế nào. Vì vậy dù thế nào, cô nhi viện Trăng Máu đều tận lực để cho bọn nhỏ có thể đến trường, đọc sách.
Tất nhiên, tuy chuyện tăng ca là chuyện bình thường ở huyện, nhưng tăng ca đến tận giờ này cũng khá hiếm thấy.
Lục Tân để ý thấy rằng bây giờ đã khoảng hai giờ đêm rồi. Nhờ năng lực của em gái, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, ở nhà xưởng cách đây ba trăm mét vẫn còn rất nhiều công nhân làm việc. Họ đang đứng trước từng cái bàn thật dài nối tiếp nhau, mỗi khu đều được phân công hợp lý. Có người tẩy rửa bông, có người vận chuyển bông, có người dệt thành sợi thô... Dưới ánh đèn sáng ngời trong nhà xưởng, mọi việc được làm một cách khẩn trương nhưng có thứ tự, thoạt nhìn vô cùng sôi nổi…
Nhưng Lục Tân vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào. Tất cả công nhân ở đây đều giống hệt như những cỗ máy tinh vi, họ làm việc một cách mù mờ, chết lặng, có người tay đã chảy cả máu mà vẫn như chẳng cảm thấy gì lưu loát gỡ bông, hồn nhiên không biết máu tươi trong tay đã nhuộm đỏ đống bông kia; có người lúc đi đường bị gì đó móc vào chân, nhưng vẫn vác bao vải dệt chạy phăm phăm; có người phát hiện máy dệt vải bị hỏng vài chỗ, mặt không biến sắc mà duỗi ngay tay vào trong máy, ra sức quay máy bằng tay trần…Dù máy móc khuấy nát tay hắn, nhưng hắn chẳng có chút phản ứng gì…Trong nhà xưởng, dường như chẳng ai biết đau, hay phải nói là không có bất cứ cảm giác gì.
"Nhìn thấy nguồn ô nhiễm chưa?" Giọng nói của Thằn Lằn khe khẽ vang lên bên tai Lục Tân.
Lúc bấy giờ, Lục Tân mới hồi thần, bản thân là người xử lý những chuyện này, không nên bị cảnh tượng như vậy làm cho hoảng thần mới được.
Vì thế hắn tịnh tâm, híp mắt quan sát lần nữa. Chỉ vài giây sau đã nhìn thấy trong số những công nhận đang bận rộn làm việc, một người đàn ông tầm tuổi trung niên, thoạt nhìn vô cùng kích động. Hắn mặc một bộ tây trang dúm dó, cái trán đã chảy đầy mồ hôi, nhưng cà- vạt và cổ áo sơ mi bên trong vẫn được thắt ngay ngắn, kín mít. Bấy giờ, hắn đang không ngừng đi tới đi lui trong xưởng, khoa trương quơ chân múa tay, miệng lúc đóng lúc mở, tựa như đang lớn tiếng nói điều gì đó.
Lục Tân vô thức nhìn về phía Thằn Lằn, hỏi: "Là hắn hả? Đang nói gì vậy?"
Thằn Lằn không hề quay đầu lại, hắn cúi thấp đầu, nói: "Ngươi tập trung tinh thần một chút, chúng ta có thể nghe thấy…”
Lục Tân khẽ cau mày, quay đầu về phía bên kia. Lúc này, em gái lạnh lùng cho Thằn Lằn một cái liếc mắt, dưới mái tóc rối bời, hai mắt cô bé hình như hơi híp lại.