Chương 69: Thiết Thúy
Lục Tân còn tưởng những tin vắn tắt này là phải nghiêm túc lắng nghe mới phải, nhưng hắn lại không thể nghe rõ những lời tiếp theo của cái vị Thiết Thúy Linda gì đó, vì lúc bấy giờ, Thằn Lằn đã vươn tay che lấy tai nghe của hắn, thò đầu dán lại gần hắn, ra vẻ thần bí nói: "Nghe thấy không, người anh em. Đây là lúc ta dạy ngươi bài học quan trọng nhất nè, đội phân tích thông tin là đồng bạn quan trọng nhất của chúng ta….”
Lục Tân tỏ vẻ tán thành, đội phân tích thông tin có thể cung cấp đúng lúc rất nhiều tư liệu cho họ.
Thằn Lằn nói: "Ngươi nghĩ thử xem, nếu không có mấy cô ấy liên tục nói chuyện phiếm với chúng ta, chẳng phải quãng thời gian chúng ta đi xa chăm chỉ làm việc sẽ cực kỳ nhàm chán sao?"
Lục Tân: “…”
Sao cái này chẳng giống những gì mình nghĩ mấy nhỉ?
"Mỗi một người phụ trách đội phân tích thông tin kết nối với thành viên của đội hành đồng đặc biệt như chúng ta là độc nhất, mục đích là để hai bên có thể phối hợp với nhau tốt hơn, bồi dưỡng sự ăn ý như kiểu thần giao cách cảm. Có như vậy, mỗi lần thi hành nhiệm vụ dọn dẹp mới làm ít ăn nhiều. Nhìn từ một góc độ khác, ngươi nghĩ thử đi, chúng ta vừa ra ngoài làm nhiệm vụ thì lập tức tám chuyện với các cô ấy, cứ vừa đi làm nhiệm vụ lại nói chuyện, nói tới nói lui, chẳng phải…”
Thằn Lằn trừng mắt nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ “Ngươi hiểu mà”.
Lục Tân vô thức nhớ lại giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng, còn rất lễ độ của hạ sĩ Hàn Băng, không biết mai mốt có phải là cô kết nối với mình không.
"Vì thế, đối với người chăm chỉ ra ngoài làm nhiệm vụ như chúng ta mà nói, bắt chuyện chính là kỹ năng đầu tiên!"
Thằn Lằn không hề giấu diếm mà truyện thụ hết kinh nghiệm cho Lục Tân, sau đó hắn mới buông tai nghe ra, cười nói: "Linda…”
"Xin gọi ta là Thiết Thúy!"
"Được rồi, Thiết Thúy Linda, lần trước ngươi chưa nói ta biết ngươi còn độc thân không thì đã tắt máy…”
Trong tai nghe vang lên giọng nói đầy bình tĩnh của Linda: "Đó là vì ta vội cho con bú."
“…”
Mặt mày Thằn Lằn tức khắc trở nên khó coi như nuốt phải một con ruồi, nguyên khuôn mặt nhíu lại thành một khối.
Nhưng chỉ lát sau, hắn lại thả lỏng cơ mặt ra, cười đáp: "Ngươi đừng nói đùa với ta nha, ta không dễ dàng mắc mưu như vậy đâu. Làm như ta không biết ấy, đội phân tích thông tin của các ngươi quản lý nghiêm khắc như thế, sao có thể đồng ý cho các ngươi dẫn theo trẻ con tới phòng làm việc chứ?"
“…”
Linda trả lời: "Ai nói con của ta còn là con nít chứ, có khi hắn đã hai mươi mấy tuổi cũng không chừng!"
Sắc mặt Thằn Lằn lại tối đen như thể mới nuốt nhầm con ruồi lần nữa.
Mới qua một lát mà xe jeep đã chạy tới khu vực tăm tối ở phía bắc thành phố. Trải rộng khắp nơi này là những nhà xưởng cao lớn và những con đường rộng thênh thang. Nhưng cách khá xa mới có một cái đèn đường, vì vậy thoạt nhìn chỗ này khá là u ám. Phía xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn sáng chói tỏa ra từ một cái nhà xưởng, Thằn Lằn và Lục Tân đồng thời xuống xe, kế đó Thằn Lằn lại đeo lên lưng cái thùng vừa hẹp vừa dài vừa lớn kia.
"Bé yêu Linda, ta lại phải đi cứu vớt nhân dân trong thành phố này rồi, ngươi…không có gì muốn nói với ta sao?"
"Có!" giọng nữ trong điện thoại im lặng vài giây, rồi vang lên: "Đừng gọi ta là Linda nữa, nếu muốn gọi, cũng xin đừng thêm hai từ bé yêu ở đằng trước!"
"Được, Linda!"
Thằn Lằn vui vẻ khoát tay áo, rồi đột ngột quay sang Lục Tân, nhíu mày một cái: "Đi thôi!"
"Hả?"
Lục Tân giật mình một chút. Cơ thể cao lớn, thậm chí có hơi cường tráng của Thằn Lằn bỗng nhảy lên thật cao, bò lên một bức tường gạch cao khoảng ba bốn mét, sau đó vẫy tay với anh. Kế tiếp, hai chân của hắn đạp nhẹ lên bức tường lấy đà, cứ thế leo thẳng lên trên. Mấy ngọn đèn xung quanh vốn đã mù mờ, dần dần không nhìn thấy rõ được bóng dáng của hắn nữa.
"Hô…"
Lục Tân cũng thở gấp một hơi, sau đó đưa tay sang bên cạnh.
"Sao ngươi không cho ta ăn kẹo?" Gương mặt nhỏ nhắn có hơi đáng sợ của em gái hiện lên trong đêm đen, ánh mắt toát lên sự u oán cùng cực.
Lục Tân vươn tay che tai nghe lại, rồi nhỏ giọng khuyên nhủ em gái: "Trẻ con ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng đó…”
"Ngươi xem ta là con nít hả…”
Hình như em gái có hơi tức giận rồi, cô bé nhìn Lục Tân bằng ánh mắt âm trầm.
Lục Tân cũng nghiêm túc quan sát em gái một chút, rồi nói: "Ngươi vốn chính là con nít mà, hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp…”
Em gái im lặng, như bị lời của hắn chặn họng. Một lát sau, cô bé vén mái tóc đen, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắ: "Là cái loại miễn cưỡng thì thấy đẹp chứ gì?"
Lục Tân nghiêm túc gật đầu: "Đúng!"
Em gái lại im lặng không nói, dường như đang suy tư điều gì.
"Ta không chỉ muốn ăn kẹo, còn muốn ăn cái loại có màu đen, cái loại ngọt ngấy luôn ấy…”
Qua hơn nửa ngày em gái mới mở miệng lần nữa, cô bé vừa nói như chém đinh chặt sắt, vừa đưa hai tay ra: "Mười viên…”
"Được rồi…”
Trong đầu Lục Tân âm thầm tính toán số kẹo còn lại trong túi, làm ra vẻ như thể bất đắc dĩ lắm mới gật đầu một cái. Sau đó hắn đưa tay ra, em gái cũng trở nên vui vẻ, rốt cuộc cũng chịu đặt bàn tay nhỏ bé lạnh băng lên trên bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nắm lại.