Mặt Trăng Đỏ

Chương 71: Trịnh Nguyên Hùng

Chương 71: Trịnh Nguyên Hùng


Cùng lúc đó, tròng mắt Lục Tân cũng co lại, hắn có thể nhìn thấy càng thêm rõ ràng những chuyện xảy ra trong xưởng, thậm chí ngay cả tiếng máy móc vận hành, lúc đầu vì khoảng cách quá xa mà chỉ nghe được loáng thoáng nay trở nên ngày càng rõ.
Tiếp đó, chỉ vài giây sau, hắn đã nghe thấy được tiếng nói chuyện vang dội của người đàn ông kia: "Làm việc, nhất định phải làm việc! Chúng ta cũng là những người mau mắn sống sót sau đợt thiên tai lớn kia. Vì đâu tất cả mọi người đều chết, chỉ có chúng ta còn sống? Các ngươi nhìn xem, trong thành phố này, có bao nhiêu người sống mà như con chó, cuộc sống của họ còn có ý nghĩa gì đây? Cả đời này họ không thể kiếm được đồng tiền lớn, không có hy vọng bước chân vào chủ thành, mà phải lăn lộn ngoài nơi hoang dã, nơi mà có không biết bao nhiêu kẻ điên đang lảng vảng, không biết bao nhiều người ngay cả ăn cũng không đủ no, nguyên nhân là vì sao, là vì họ vốn chẳng có công việc để làm như chúng ta! Cho nên, chỉ có công tác, chỉ có cố gắng làm việc thì chúng ta mới có cơ hội tiến vào chủ thành để sống…nếu chúng ta không làm việc, vậy cũng sẽ giống như những người ở bên ngoài thành kia, sống sờ sờ đói chết…Làm việc đi, liều mạng làm, nếu chúng ta không làm việc vậy điểm gì khác với người chết đâu chứ?"
Hắn hò hét rất nhiệt tình, thậm chí phải nói là có hơi cuồng loạn. Tuy giọng đã khàn, cổ họng đã sung huyết, nhưng dường như hắn chẳng cảm nhận được gì cả, cứ thế đứng đó hét lên, dùng hết sức bình sinh để hô hào.
Theo từng tiếng rống của hắn, tốc độ và tiết tấu làm việc của những người xung quanh cũng ngày một nhanh, biểu cảm trên mặt cũng hiện lên vẻ cuồng nhiệt. Thậm chí có một vài người đã gục ngã trên mặt đất vì quá mệt mỏi, không biết còn sống hay đã chết cũng lung lay đứng dậy.
Ánh mắt họ nhìn đám máy móc và bông vải trước mặt hệt như đang nhìn thứ duy nhất có ý nghĩa trong sinh mệnh của họ vậy.
"Đó là nguồn ô nhiễm ư?" Đồng tử Lục Tân hơi co lại, nhỏ giọng hỏi.
Thằn Lằn nở nụ cười trầm thấp: "Lão Trần nói ngươi có thể nhìn thấy quái vật tinh thần, bây giờ ngươi nhìn thấy gì?"
Lục Tân nghiêm túc liếc mắt nhìn lần nữa, sau đó gật nhẹ đầu một cái:
"Lần này ta không thấy gì, chỉ thấy một người đứng ở đó!"
"Vậy giống ta." Thằn Lằn lại nở nụ cười khẽ, nói tiếp: "Đúng thế, cái tên vừa mập vừa lùn đang mặc vest kia chính là nguồn ô nhiễm. Hay nói đúng hơn, bây giờ hắn vẫn chưa biến thành nguồn ô nhiễm, chỉ được xem như một dị biến giả. Chỉ là, cái loại dị biến giả như vậy còn đáng sợ hơn nguồn ô nhiễm gấp mấy lần. Hắn đã ảnh hưởng lên mấy trăm công nhân đang làm việc trong nhà xưởng nho nhỏ kia, hơn nữa với loại người không có khả năng thu liễm năng lực của mình như hắn, không thể trao đổi như bình thường, chúng ta có thể trực tiếp xếp chúng vào nguồn ô nhiễm."
Trong tai nghe đúng lúc vang lên giọng nói của Linda Thiết Thúy: " Trịnh Nguyên Hùng, xưởng trưởng của xưởng dệt Nguyên Hùng, bốn mươi tuổi, năm hai mươi bảy tuổi chuyển tới thành phố Vệ Tinh, dốc sức gầy dựng nên nhà xưởng dệt này, chỉ là buôn bán không khởi sắc, từng phải đống cửa mấy lần liên tiếp. Mười ngày trước, có người phát hiện xưởng dệt có gì đó kỳ lạ, bèn báo với căn cứ vệ binh. Do không đủ nhân thủ nên khi đội điều tra của chúng ta chạy tới đây, tình hình đã không còn dễ dàng khống chế nữa. Tất cả người trong xưởng đều đã bị lây nhiễm nặng, tấn công bất cứ người nào tiến vào xưởng, cũng như bất cứ ai có ý định ngăn họ làm việc, thậm chí còn ô nhiễm cho người khác, biến họ trở thành một thành viên trong xưởng. Hiện tại, mọi người trong xưởng đã làm việc liên tục suốt hai ngày rưỡi, không ăn không uống, không ngủ, cũng chẳng nghỉ ngơi gì. Nếu không ngăn cản, rất khả năng cao họ cứ thế làm việc đến chết, mà Trịnh Nguyên Hùng có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào! Tới lúc đó, phạm vi ô nhiễm của hắn sẽ mở rộng gấp mấy lần, thậm chí lan đến mấy nhà xưởng xung quanh! Vì thế, tổng bộ đã hạ lệnh thẳng tay dọn dẹp!”
"Thẳng tay dọn dẹp…”
Nghe vậy, Lục Tân có hơi hụt hẫng:
“Dọn dẹp thế nào?”
Trong nhà xưởng kia có gần một trăm người lận đó…
"Yên tâm đi, mục tiêu của chúng ta không phải những công nhân kia!"
Dường như Thằn Lằn đã nhìn thấu tâm tư của Lục Tân, hắn bật cười khe khẽ: "Công việc của chúng ta là dọn dẹp nguồn ô nhiễm, không phải giết chết người bị ô nhiễm. Tuy ưu tiên hàng đầu của chúng ta là phòng ngừa sự ô nhiễm khuếch tán, nhưng nếu tay có thể không dính màu thì tận lực đừng dính. Huống hồ chi theo như tình huống bây giờ với những gì mà đội điều tra đã báo cáo trước đó, có thể thấy năng lực của bản thể nguồn ô nhiễm kia phần nhiều là gây ảnh hưởng lên người xung quanh chứ không phải đồng hóa họ. Vì vậy những người công nhân kia chỉ bị ô nhiễm cường độ nhẹ thôi, còn có khả năng cứu chữa."
Lục Tân thở phào nhẹ nhõm:
"Có nghĩa chỉ cần trực tiếp đánh chết tên xưởng trưởng kia là được?”
Thằn Lằn lắc đầu:
"Bây giờ chưa thể giết hắn, nếu cứ vậy giết hắn, rất có thể trước lúc chết, hắn sẽ phóng ra dịch bệnh tinh thần, tất cả những người cảm nhiễm mức độ trung bình sẽ bị khống chế tản ra các nơi khác, tạo thành một tai họa ngầm cực kỳ lớn cho khu vực xung quanh…nhưng chắc chắn họ sẽ không thể trốn thoát được, ngươi quan sát xung quanh sẽ hiểu ý ta muốn nói là gì…”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất