Chương 700: Cản Đường
Trong nháy mắt, Lục Tân đã đuổi đến giữa thành phố, khoảng cách giữa Lục Tân và con quái vật ngày càng rút ngắn.
Dường như cảm nhận được áp lực càng ngày càng khiến người ta kinh hoàng phía sau, con quái vật hoảng hốt chạy bừa vào một con đường tối om không có bất kỳ ánh đèn nào. Những tòa nhà hai bên cũng che khuất ánh trăng.
Lục Tân không chút do dự đuổi theo con quái vật vào con phố này.
“Ong...”
Vừa bước vào, Lục Tân lập tức cảm nhận được một sức mạnh dị thường.
Đó là sức mạnh khi bị vô số đôi mắt xung quanh dòm ngó, thậm chí ảnh hưởng đến chính mình.
Khi Lục Tân bắt đầu quan sát mọi thứ, bóng tối xung quanh ngày càng trở nên nhạt hơn.
Hắn gần như lập tức nhận ra nguồn gốc của những ánh mắt đó.
Không biết từ bao giờ hai bên con phố này đã mọc ra những cái xúc tu to lớn và đáng sợ, chúng không khác gì những cái xúc tu mà Lục Tân đã xé nhỏ và tránh được trên đường đi, chỉ là, không rõ từ lúc nào, trên những cái xúc tu này đã mọc đầy những đôi mắt đỏ như máu.
Những đôi mắt này đang quan sát hắn, ảnh hưởng đến hắn.
Giống như khiến người ta bước vào một con phố đan xen bởi vô số sợi tơ, mỗi bước đi của hắn đều vô cùng gian nan.
Đó là năng lực của người đàn ông một mắt trong bộ vest mà hắn từng nhìn thấy trong khách sạn ô tô.
Lúc này, trên bề mặt các xúc tu ở hai bên đường đều mọc ra những đôi mắt như vậy, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn so với khi Lục Tân đối mặt với người đàn ông mặc vest.
Tương tự, sức mạnh này cũng to lớn hơn.
Khi đó, người đàn ông mặc vest suýt chút nữa đã đẩy Lục Tân vào đường cùng.
Bây giờ, dường như mỗi cái xúc tu đều có sức mạnh của người đàn ông mặc vest, điều này đồng nghĩa với mười mấy người đàn ông mặc vest đang đợi hắn ở đây.
Cho nên, Lục Tân sải bước về phía trước.
Cái bóng lan ra xung quanh, trong nháy mắt leo lên từng cái xúc tu một.
Xè xè xè xè.
Vô số nhãn cầu vỡ nát, máu tươi bắn xuống đất, giống như có những vòi phun màu đỏ phun máu sang hai bên.
Lần trước khi ở khách sạn ô tô, còn có người ở bên cạnh hắn, nhưng bây giờ không có ai cả.
Vì vậy, Lục Tân gần như không dừng bước mà tiếp tục đi sâu vào trong con phố, không còn để ý đến những ánh mắt xung quanh.
“Oa...”
Khi vô số nhãn cầu hai bên vỡ nát, giữa con phố bỗng vang lên một tiếng khóc.
Tiếng khóc của một đứa bé.
Khác với tiếng khóc của một đứa bé, tiếng khóc này giống như thấm đẫm một nỗi thảm thiết, tuyệt vọng và điên cuồng. Dường như thông qua tiếng khóc này, mỗi tế bào của con người đều xuất hiện dục vọng sinh trưởng mãnh liệt.
Một màu đỏ sẫm đột nhiên phóng đại vô tận phía trước con đường.
Đó là một khối máu thịt phình to đễn nỗi khiến người ta dựng tóc gáy, nó bất ngờ mọc ra trong bóng tối.
Nó đã biến thành một bức tường thành bằng máu thịt, sau đó phình to thành một ngọn núi cao bằng mười tầng lầu, che đi ánh trăng đỏ vốn mờ nhạt đến đáng thương trên bầu trời, nó mang theo mùi hôi thối ghê tởm chen chúc về phía trước.
Bên trong khối máu thịt, khuôn mặt của một đứa bé có đường kính hai mươi ba mươi mét từ từ hiện ra.
Nó mỉm cười quỷ dị, cúi đầu nhìn Lục Tân, sau đó vươn bàn tay béo núc ních ra tóm lấy Lục Tân.
Lục Tân không thèm nhìn nó mà tiếp tục đi về phía trước.
Cái bóng dưới chân Lục Tân đột nhiên thu nhỏ lại thành một đường, trong nháy mắt xẹt qua thân hình đứa bé trước mặt hắn.
Đứa bé khổng lồ, hay nói đúng hơn là ngọn núi bằng máu thịt, bắt đầu xuất hiện vết nứt từ trên đỉnh đầu, sau đó tách ra hai bên, đến cổ, ngực... Máu và một số chất khác ào một tiếng chảy xuống, chia thành hai đống ngay ngắn dày đến mười cm. Mặt đường lập tức bốc lên mùi tanh nồng khó chịu.
Lục Tân bước qua đống máu thịt.
Không khí xung quanh trở nên biến dạng, khiến máu tươi sền sệt dưới chân dạt sang hai bên.
Lục Tân ngước nhìn ‘thần’ ở cuối phố rồi nói với một nụ cười dịu dàng:
“Ôi, ta chặn đường ngươi rồi...”
…
"Còn năng lực khác không?"
Lục Tân đi về phía trước, vẻ mặt tươi cười, nhẹ giọng nói:
"Ta biết đây không phải là năng lực thật của ngươi, rốt cuộc năng sự thật sự của ngươi là gì?"
Khi hắn hỏi như vậy, vị thần bị truy đuổi đến phòng thí nghiệm ở cuối con phố đang nhìn một cách lạnh lùng.
Sáu con mắt, bốn con thì mơ màng, còn hai con còn lại thì nhìn chằm chằm hắn.
Mảng máu thịt lúc nhúc đang trương phồng ở dưới chân hắn giống như là một biển máu đặc sệt.
Một thứ gì đó trông như “cái kén” rơi xuống trước mặt hắn.
Những sợi tơ máu treo ba “cái kén” lơ lửng ở giữa đường.
Có hai cái thì đã bị vỡ, hiện giờ chỉ còn lại một cái.
Từ những chuyện xảy ra trong suốt quãng đường đến đây, thì hai "cái kén" đó chính là tâm ma và em bé trong tiểu đổi địa ngục. Có lẽ hai con quái vật này đã bị dị biến giả của thành phố chính giết chết rồi, nhưng năng lực của nó lại xuất hiện trên người của con quái vật còn lại..
Lục Tân thầm nghĩ, đây chắc là mắc xích của cuộc thí nghiệm cuối cùng này rồi?
Cấy năng lực khác vào con quái vật còn lại này?
Vậy ngoại trừ tâm ma và em bé ra thì còn gì nữa?
Không nhớ nữa, chắc là hết rồi?