Chương 704: Chưa Đến Mười Giờ
Nhân viên công tác bên cạnh tỉnh táo đưa ra nhận định:
“Không, không phải lại một lần nữa trải qua sự kiện Trăng Máu. Sau khi sự kiện Ánh Trăng Máu xảy ra, trên thế giới vẫn còn một phần ba người có thể duy trì sự tỉnh táo và tiếp tục sống sót.
Nhưng nếu đợt ô nhiễm này mà lan khắp khu vực, sẽ không còn bất cứ ai tồn tại cả…”
“…”
Sau một hồi báo cáo đầy khẩn trương và căng thẳng, bầu không khí trở nên im lặng mà áp lực.
Lúc này Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tổng chỉ huy có mái tóc hoa râm kia.
Là một người kinh nghiệm đầy mình, dù lúc này, những người xung quanh không nén được cảm giác khủng hoảng và xao động trong lòng, thì hắn vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh. Tận đến khi xung quanh đã bình lặng lại, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, hắn mới thong thả mở miệng:
“Gấp cái gì?"
Tất cả mọi người ngơ ngẩn, cảm thấy câu hỏi này của hắn thật hoang đường.
Ánh mắt đầy uy nghiêm của ông lão quét qua những người này, không giận tự uy:
“Các ngươi muốn làm gì? Trực tiếp thông báo lên cấp trên, xin họ phóng thẳng một quả tên lửa tới đây? Hay là xin họ sử dụng vũ khí cấp S?
Các ngươi hãy nhớ rằng, nơi đây vẫn còn một trăm nghìn dân tị nạn, họ cũng là người!"
Giọng nói của hắn càng lúc càng lớn, cũng thẳng thừng nói lời khiển trách:
“Nếu chúng ta làm vậy thật, còn bao nhiêu người trong số họ có thể sống sót đây?"
"Chuyện này…”
Lời nói hiên ngang lẫm liệt của ông lão khiến mọi người ngây ngẩn cả ra.
"Nhưng nếu bây giờ chúng ta không làm vậy, rất có thể không chỉ chủ thành mà những thành phố lân cận, tất cả đều không còn ai sống sót…”
Vẫn còn một nhân viên công tác đánh bạo cất tiếng phản đối. Chỉ là khi nghe thấy câu nói của hắn, trên mặt ông lão lại để lộ nụ cười:
"Bởi vì sự sợ hãi của mình ngươi mà không thèm để ý tới sinh mạng của một trăm nghìn dân tị nạn kia sao? Hơn thế nữa, lúc này trong thành phố Thủy Ngưu không chỉ có mỗi một trăm nghìn dân tị nạn, mà còn có tận sáu tiểu đội dị biến giả của chúng ta và một vị bác sĩ bị bắt cóc, các ngươi thật sự muốn phóng một quả tên lửa tới để tiêu diệt luôn cả bọn họ sao?"
Tất cả nhân viên công tác câm lặng không nói nên lời.
Trong lòng ai cũng cảm thấy vô cùng khó xử.
Mỗi một lời ông lão nói ra đều đúng, đều có lý, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Trước đừng nên hốt hoảng!"
Lão nhân nói đến đây lại bật cười ha hả thành tiếng, rồi nhìn đồng hồ, nói tiếp:
“Chưa tới mười giờ mà, không phải sao?"
Sau đó hắn ung dung quay lại ghế vải xếp, ngồi xuống, bưng ly cà phê bên cạnh lên.
"Trước khi đồng hồ điểm mười giờ, hoặc là đội hành động và những người nằm vùng đưa ra tín hiệu xác đáng…”
Càng nói, ý cười trên mặt hắn càng trở nên kỳ dị:
“Chúng ta không cần phải gấp!"
“…”
"Tiêu rồi, thứ này…chính là thần sao?"
Ở thành phố Thủy Ngưu, khi mạch máu và thần kinh trong máu thịt của quái vật hợp lại thành sợi tơ ô nhiễm, tiểu đội dị biến giả liên hợp giữa chủ thành và Thanh Cảng cảm thấy bức bối lạ thường trong lòng, có người không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ, người này chính là Thằn Lằn.
Những sợi tơ ô nhiễm tạo thành từ mạch máu và thần kinh vẫn chưa thể gây ra ảnh hưởng gì quá lớn tới họ. Nhưng khi quái vật máu thịt mọc ra từ phía trung tâm thành phố với thân thể lớn hơn cả tòa nhà cao tầng, xúc tua thô to đáng sợ không ngừng tràn lan ra khắp bốn phía, đánh sập vô số tòa nhà như đang nhổ cỏ, trong lòng họ bỗng nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.
Ô nhiễm vốn đã đáng sợ, mà quái vật khổng lồ trước mắt chỉ cần dùng cơ thể cũng đủ đè nát nguyên thành phố này càng khiến cơn tuyệt vọng và sợ hãi chôn sâu trong linh hồn của mỗi người trỗi dậy mạnh mẽ.
Đối mặt với sự chênh lệch quá lớn, kỳ thật con người ta rất khó để nảy sinh ý định phản kháng.
"Tất cả công cụ liên lạc đã bị nhiễu."
Hạ Trùng với vóc dáng nhỏ bé, ngẩng đầu nhìn quái vật kia, sau đó hạ lệnh:
“Sử dụng súng báo hiệu để thông báo cho bên ngoài."
Cô im lặng vài giây, rồi hạ quyết tâm nói tiếp:
“Có thể... sử dụng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn."
Vẻ mặt của những dị biến giả thuộc chủ thành khẽ run lên, tất nhiên là họ biết nếu bây giờ để cho đội quân đóng bên ngoài sử dụng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn thì có ý nghĩa gì.
Nhưng khi quay đầu liếc nhìn quái vật kia, bọn họ lập tức hiểu ra tâm tư của Hạ Trùng.
"Ha ha…”
Trong lúc những người khác còn đang im lặng trầm ngâm, bác sĩ đã bật cười thành tiếng, nói:
“Ta đã muốn ngắm pháo hoa ở khoảng cách gần từ lâu rồi…”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra từ cái túi bên hông một cây súng báo hiệu cùng một viên đạn tín hiệu mà đỏ. Mặt mày Thằn Lằn lập tức tái nhợt hẳn đi, nhìn về phía Trần Tinh đang đứng bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu.
Trần Tinh thở dài một hơi, bỗng đè cái tay đang chuẩn bị nhét đạn tín hiệu vào súng của bác sĩ xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Trùng.
"Vô ích."
“…”
Hạ Trùng thình lình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt cô.