Chương 705: Người Nhà Hắn Rất Mạnh
Sắc mặt của Trần Tinh trông rất nhợt nhạt, nhưng lại vô cùng bình tĩnh:
“Ngươi cho là đồn tiền tiêu không quan sát thấy biến hóa xảy ra ở đây ư? Nếu bọn họ muốn sử dụng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn thì từ lúc quái vật máu thịt thức tỉnh, họ đã phóng tên lửa ra rồi.
Hoặc giả như bọn họ đã sẵn sàng hy sinh chúng ta, nhưng trước đó, chắc chắn họ sẽ dùng cách gì đó để thông báo cho chúng ta, hướng dẫn chúng ta và những dân tị nạn đang tụ tập bên ngoài sơ tán khỏi đây càng nhiều càng tốt. Nhưng ngươi có nhìn thấy tín hiệu gì không?"
“…”
Mặt Hạ Trùng tái nhợt đi, ngây ngốc nhìn về phía Trần Tinh:
“Ý ngươi... là gì?"
"Ý ta muốn nói, có lẽ chính ngươi đã sớm biết."
Trần Tinh lạnh lùng đáp:
“Chẳng lẽ các ngươi thật sự chưa từng hoài nghi ư? Vì sao Hắc Đài Bàn có thể thành lập tận mấy phòng thí nghiệm bí ẩn như vậy xung quanh chủ thành? Nếu không có đầy đủ vật tư và lợi ích hấp dẫn, làm sao thành phố Thủy Ngưu có thể lôi kéo một trăm nghìn dân tị nạn từ vùng hoang dã tới đây được? Tại sao những người nằm vùng lại không hề báo cáo bất cứ chuyện gì có liên quan tới việc này? Nhìn thì có vẻ như chủ thành sai các ngươi tới đây để giải quyết chuyện này... nhưng đây có thật là lực lượng mạnh nhất của chủ thành không?”
“…”
Cô liên tục đặt ra rất nhiều câu hỏi, sau đó mới thoáng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Hạ Trùng:
"Ta cũng đã nói từ đầu rồi, chủ thành của các ngươi có quá nhiều người."
“…”
Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh không biến sắc của Hạ Trùng lúc này lại để lộ biểu cảm ảo não. Trên mặt những dị biến giả khác cũng để lộ biểu cảm như vậy, thậm chí còn xen lẫn sự mịt mờ, hoang mang.
"Hà…”
Người đầu tiên phản ứng lại chính là người đàn ông ăn mặc tinh xảo kia.
Vừa nãy tuy cùng mọi người chạy trốn lâu như vậy, nhưng trên người hắn lại chẳng dính chút bụi đất nào. Hắn dùng khăn tay che lấy mũi và miệng, rồi oang oang nói:
“Vậy theo như Thanh Cảng các ngươi thì bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
Trần Tinh im lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm thành phố:
“Chúng ta vẫn còn một đội viên đang ở trong."
"Hắn…”
Hạ Trùng tận lực giữ cho giọng của mình nghe thật bình tĩnh rồi mới mở miệng nói tiếp:
“Thứ mà hắn phải đối mặt là một quái vật tiệm cận với cấp diệt thành, bây giờ hắn đã bị chôn sâu dưới chân vài tòa nhà cao tầng, ngươi... vẫn cho rằng hắn có đủ năng lực giải quyết chuyện này ư?"
"Đúng!"
Trần Tinh gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Ta thừa nhận, hắn không phải một dị biến giả hệ người nhện bình thường…”
"Đúng vậy…”
Đối diện với vẻ mặt khó hiểu của các dị biến giả thuộc chủ thành, Thằn Lằn run rẩy mở miệng:
"Người nhà của hắn rất lợi hại…”
…
Cảm giác bị một tòa nhà đập vào mặt sẽ như thế nào?
Lục Tân cảm thấy mình đã có thêm một chút kinh nghiệm sống.
Những tòa nhà ở hai bên đường đều bị con quái vật đánh nát rồi đập vào người Lục Tân, không gian xung quanh trở nên đen kịt, hàng hàng lớp lớp những tòa nhà đổ nát được xếp chồng chất lên nhau, ngăn chặn tất cả ánh sáng.
Bùm! Bùm! Bùm!
m thanh đập phá tiếp tục vang lên. Con quái vật vẫn đang mải mê giáng thêm nhiều tòa nhà xuống người Lục Tân.
Nó đang chơi xếp gỗ à?
Khi Lục Tân nhìn thấy những toà nhà hai bên đường rơi vào người mình, hắn vẫn cố gắng chống đỡ một lúc.
Tuy nhiên, vì sức mạnh chuyển hóa từ trọng lượng không phải là trùng kích tinh thần hay trường lực gấp khúc xoay chiều, nên Lục Tân không có thể ngăn cản toàn bộ.
Đùng một tiếng, toàn bộ toà nhà rơi vào người hắn.
Cho dù Lục Tân mượn sức mạnh của em gái cũng không thể tránh được. Hắn bị bao vây chặt chẽ ở chính giữa ngã tư đường.
Ngay khi những tòa nhà phía sau giáng xuống người Lục Tân, hắn không thể phản kháng, hơn nữa, vào lúc này, hắn cũng không muốn phản kháng.
Hắn chỉ ôm Mười Chín.
Khi ôm Mười Chín, hay khi bị cô bé đâm một dao vào tim, Lục Tân đều cảm thấy lỗ hổng trong lòng hắn như được lấp đầy.
Nếu có thể mượn sự đau đớn trên da thịt để bù đắp sự trống rỗng trong tâm hồn, đó chắc chắn là hạnh phúc.
“Anh…”
Lúc này, em gái cũng cảm thấy sợ hãi, hay nói đúng hơn là không dám làm phiền Lục Tân. Nó chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, đặt đầu lên vai rồi nhìn Lục Tân đang nằm trong vòng tay Lục Tân.
"Cô ấy bây giờ không sợ."
Con bé nhẹ nhàng nói.
Lục Tân cũng cảm thấy rằng Mười Chín không còn giãy dụa nữa, thậm chí hắn còn cảm thấy hình như cô ấy đang muốn rút con dao ra khỏi người mình, chỉ là cô bé đang bị Lục Tân ôm rất chặt, cho nên không thể làm như vậy được.
Con quái vật cũng từ bỏ việc gây ô nhiễm cho cô bé, thay vào đó, nó bắt đầu giáng từng tòa nhà vào người Lục Tân. Nó muốn chôn sống Lục Tân bên trong con đường này, còn Mười Chín đang bị ô nhiễm. Vậy nên, nó đang thắng trong trận chiến này.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt..."
Trong bóng tối, cha Lục Tân đang giận dữ chửi bới. Ông ta không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào cảm ứng của chính mình.