Chương 706: Sợ
Về phía Lục Tân, hắn có cảm giác như mình đang nhìn thấy một bóng đen cao lớn.
Hắn đứng bên cạnh, dùng đôi vai dày cộp của mình chống đỡ tòa nhà đang đổ xuống, tạo một khoảng không gian nhỏ để cứu Lục Tân, em gái và Mười Chín.
Tuy nhiên, những tòa nhà xếp chồng lên nhau một lúc một nhiều, trọng lượng càng ngày càng tăng, khiến hắn cực kì khó chịu.
Hắn vốn dĩ không muốn xen vào chuyện giữa Lục Tân và Mười Chín, ngay cả khi Mười Chín tấn công Lục Tân, hắn vẫn một mực giữ im lặng. Nhưng lúc này, hắn vô cùng tức giận, tâm trạng cũng trở nên sốt ruột hơn, sau đó thấp giọng trách móc:
"Ngươi cứ ôm con bé đó rồi khóc thôi sao?"
“Ngươi để cho thứ phế vật ngoài kia ném từng toà nhà vào người như vậy sao?”
“Ngươi không thấy hành động của ngươi hiện giờ rất giả trân sao?”
"..."
Nghe cha mắng mỏ một lúc, Lục Tân hơi định thần lại.
Mình đang sợ cái gì?
Nếu so với Mười Chín, con quái vật này đương nhiên không là cái thá gì cả. Vậy nên, hắn cần phải dọn dẹp nó cho thật sạch sẽ. Suy cho cùng, đây vừa là công việc của hắn, vừa là một bài học dành cho người thân.
Vì vậy, sức mạnh hiện giờ mới là thực lực thực sự của con quái vật?
Hắn nhớ tới điều mình đã được học trong lớp huấn luyện về nguồn ô nhiễm đặc biệt: Việc dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt không phải là chuyện đánh nhau giữa mấy đứa trẻ con.
Từ “đánh nhau “còn được in đậm.
Sức mạnh của việc ô nhiễm nằm ở sự lây truyền, vì vậy, cắt đứt sự lây truyền và làm sạch nguồn ô nhiễm là hai điều quan trọng nhất.
Nếu chỉ đánh nhau với nguồn ô nhiễm thôi thì sẽ không giải quyết được vấn đề.
Triệu Sĩ Minh chắc chắn cũng nghĩ đến bản chất của vấn đề này. Lúc đầu, thông qua cơ thể của "thần”, hắn đã được cảm nhận được sức mạnh của năng lực áp chế, vậy nên hắn đã truy sát những dị biến giả trong tiểu đội kết hợp để tìm cảm giác vui sướng.
Nhưng đây chỉ là "sức mạnh" mà người ta vốn quen thuộc mà thôi.
Hắn vừa là một nhà nghiên cứu tài giỏi, vừa là một tên điên, nên hắn rất nhanh cho rằng sức mạnh của ‘thần’ không nên sử dụng theo cách này.
Vì vậy, hiện giờ hắn đã đưa ra sự lựa chọn chính xác nhất. Gây ô nhiễm!
Một là gây ô nhiễm những con quái vật máu thịt ẩn trong bóng tối để tăng cường sức mạnh cho ‘thần’.
Hai là gây ô nhiễm cho hơn một trăm nghìn người tị nạn ở thành phố Thuỷ Ngưu, để gia tăng cường độ tinh thần để có thể khống chế bản thân tốt hơn.
...
Đối với một nhân viên dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt, nhiệm vụ của Lục Tân chính là ngăn chặn và dọn dẹp nguồn ô nhiễm... Nhưng hắn dọn dẹp nó như thế nào đây?
Lục Tân cảm thấy cha mình lúc này cũng đang bị áp chế.
Liệu mình có nên tin tưởng ông ấy hơn không?
Đã từng có lúc hắn tin tưởng cha mình đến 70%, nhưng chỉ là do vô tình mà thôi.
Hiện tại mức độ tín nhiệm của Lục Tân đối với cha hắn xấp xỉ 50%, nhưng nếu như vậy thì không giải quyết được vấn đề.
Lục Tân suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Hắn không biết, cha mình sẽ làm gì sau khi có hơn 70% tự do?
Thật ra, chính hắn cũng không thể kiểm soát được ông ta...
...
“Phế vật, phế vật…”
Tiếng chửi rủa của cha Lục Tân càng lúc càng lớn. Những tòa nhà xung quanh đều vang lên tiếng két rợn người.
Xung quanh lại rung động mạnh, có vẻ như con quái vật lại xếp thêm một tòa nhà lớn ở bên trên.
Cha Lục Tân đỡ tòa nhà trên vai, cơ thể ông lắc lư mạnh. Ông vốn không quen với việc bảo vệ người khác, hiện tại vì bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể bảo vệ được, khiến lửa giận trong lòng ông hoàn toàn không thể khống chế được nữa.
“Quái vật…. quái vật lớn…”
Đột nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên bên trong ngực Lục Tân. Cơ thể hắn khẽ run, những cảnh ký ức nhuốm máu lại hiện lên trong tâm trí hắn.
Hắn thực sự đã giết Mười Chín.
Cơ thể nhỏ bé của Mười Chín vẫn nằm trong vòng tay hắn.
Hắn ôm Mười Chín càng lâu, cảm giác trống rỗng trong lòng hắn lại càng đậm sâu.
Lục Tân nhớ rõ cảnh tượng khi Mười Chín bị hắn giết chết, khuôn mặt cô bé bê bết máu, trong đầu hắn thi thoảng lại hiện lên nhiều khuôn mặt đầy máu khác. Hắn tự nhìn mình với ánh mắt sợ hãi. Những người đó... đều do hắn giết khi biến thành quái vật sao?
Lục Tân lúc này cực kỳ sợ hãi.
Hắn sợ rằng mình sẽ lại trở thành... một con quái vật!
Nếu như vậy, liệu Trần Tinh, Thằn Lằn, hay những người bạn hắn vừa mới làm quen như là cô gái nhỏ bé ở chủ thành, hay bác sĩ có khí chất vô cùng đặc biệt... cũng sẽ bị hắn giết chết như những người khác sao?
Liệu một ngày nào đó, họ cũng sẽ trở thành những khuôn mặt nhuốm máu trong kí ức của hắn sao?
Lục Tân lại một lần nữa chìm trong nỗi trống trải sâu thẳm.
Hắn cảm thấy mình có thể đánh bại được vị ‘thần’ kia, nhưng trong lòng hắn đang do dự.
Việc này cũng giống như cầm một con dao truy sát kẻ thù.
Nhưng hắn không biết, nếu hắn cầm con dao này, có khi nào hắn sẽ lỡ tay giết nhiều người hơn không...