Chương 707: Quái Vật Lớn, Quái Vật Nhỏ
Bùm!
Bên trên thành phố Thuỷ Ngưu, những chiếc xúc tu màu đỏ tươi lại cuốn lấy một tòa nhà rồi quăng nó trước mặt họ.
Sáu con mắt của nó lạnh lùng nhìn những mảnh vỡ của tòa nhà xếp chồng lên nhau như ngọn núi, những chiếc xúc tu bên người bất giác nhô lên, giống như nó đang phô diễn sức mạnh thực sự của mình.
Bên trên những con đường vắng vẻ tối tăm của thành phố, bỗng dưng xuất hiện những vật nhìn giống như mạch máu và dây thần kinh, trông vô cùng quỷ dị. Chúng bắt đầu lan ra ngoài thành phố, đến nơi tụ tập của những người tị nạn.
Sột soạt.
Một âm thanh giống tiếng rắn bò phát ra, kéo dài đến từng căn phòng bên trong những toà nhà.
Bên ngoài thành phố, những người ở tiền đồn vẫn đang quan sát.
Những dị biến giả của chủ thành và Thanh Cảnh đang đứng trước một tòa nhà còn nguyên vẹn sau thảm họa, ngây người ngước nhìn "vị thần"!
...
Lúc này bên dưới đống đổ nát vô tận, Lục Tân cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đủ loại cảm xúc, hận, giận, buồn, sợ cùng lúc đan xen trong lòng hắn.
Vô cùng loạn!
Hắc cảm thấy vô cùng hỗn loạn, hỗn loạn đến mức khiến hắn suy sụp thêm một lần nữa, chỉ muốn quên hết tất cả.
"Quái vật lớn…”
Ngay khi những cảm xúc đan xen trong lòng Lục Tân đạt đến cực điểm, một mái đầu nhỏ tựa vào vai hắn.
Mười Chín dường như đã hoàn toàn quen thuộc với vòng tay của Lục Tân, cô bé ngoan ngoãn để hắn ôm trong ngực.
Hình như cô bé vẫn còn đang mơ màng, khẽ thì thầm:
“Quái vật lớn đã hứa với quái vật nhỏ, sẽ đưa những quái vật nhỏ ra khỏi nơi này..."
"..."
“Đùng..."
Lục Tân đột nhiên cảm thấy như một quả bom phát nổ trong đầu mình.
Câu nói này giống như một chiếc chìa khóa, mở ra những hồi ức trước kia.
Mỗi người ngồi trong phòng thí nghiệm ảm đạm, lạnh lẽo, họ nói chuyện với nhau qua khung cửa sổ nhỏ.
"Quái vật, chúng là một đám quái vật nhỏ…”
Thường có một số âm thanh vang lên bên ngoài cửa, chất chứa những sợ hãi và khinh thường bên trong.
Họ nói như vậy hòng giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Chỉ cần họ nghĩ rằng những đứa trẻ này như quái vật, họ sẽ có lý do chính đáng để có thể làm tất cả trên bàn mổ mà không bị kết tội. Đáng sợ hơn, họ không chỉ tự nghĩ trong đầu mà đôi khi họ còn bắt những đứa trẻ này tự thừa nhận chúng là quái vật.
"Nói, các ngươi là quái vật?"
“Các ngươi còn điên hơn cả những người điên ngoài thành phố, các ngươi sẽ biến thành những con quái vật bị người đời căm ghét…”
"..."
Bọn trẻ hầu hết đều chấp nhận điều này, người lớn nói gì cũng đúng mà.
Chỉ là thỉnh thoảng, những đứa trẻ này vẫn cảm thấy hơi hoài nghi
Mười Chín là đứa trẻ nhát gan nhất, cô bé thu mình trong góc, chỉ thút thít chứ không dám khóc lớn, nhưng Lục Tân nhớ tới giọng nói nhẹ nhàng của cô bé:
“Những con quái vật nhỏ cũng sợ đau mà…”
"..."
Lục Tân nhất thời đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Cơ mặt hắn vặn vẹo, giống như có một con giun đất đang bò lổm ngổm bên trên.
Lúc này, những ký ức rời rạc đó cuối cùng cũng trở nên hoàn chỉnh.
Hắn vẫn không thể nhớ tất cả các chi tiết, nhưng trong đầu hắn luôn xuất hiện khuôn mặt của Mười Chín và những người khác
Họ coi hắn như là niềm hy vọng. Họ là một nhóm quái vật nhỏ, còn hắn là con quái vật lớn. Những con quái vật nhỏ háo hức nhìn con quái vật lớn, hy vọng con quái vật lớn có thể mang chúng nó thoát khỏi nơi này.
Con quái vật lớn đã từng hứa với những con quái vật nhỏ rằng nó sẽ đưa chúng trốn thoát khỏi nơi khủng khiếp đó.
...
Hóa ra hắn thực sự là một con quái vật.
Tất cả chúng ta đều là quái vật.
Hóa ra Mười Chín không sợ chính mình.
Cô bé chỉ nhớ đến bản thân là ai... Khi nhớ ra rồi, cô bé đã cầu cứu hắn…...
Lục Tân nhăn mặt, nước mắt trào ra. Hắn ôm Mười Chín thật chặt, run rẩy nói:
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
"Làm sao ta lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy..."
…
Cảm giác đè nén vô cùng vô tận bắt đầu lan ra.
Vầng trăng đỏ cong cong treo lơ lửng trên bầu trời thành phố, ánh trăng đỏ rực và lạnh lẽo mang theo sự tàn nhẫn.
Dưới vầng trăng đỏ là con quái vật máu thịt khổng lồ như một ngọn núi, nó thậm chí còn cao hơn thành phố này. Ngoài ra còn có ‘thần’ đang đứng trên con quái vật máu thịt, lạnh lùng nhìn những tòa nhà đổ nát chất thành núi đã bị sức mạnh khổng lồ ép chặt.
Trong không khí, trường lực biến dạng khổng lồ khiến thân hình con quái vật trở nên mờ ảo trong mắt tất cả mọi người.
Trong thế giới biến động này, con quái vật có vẻ rất yên tĩnh.
Dường như nó cũng đang nghi hoặc, dưới một “ngọn núi” như vậy, lẽ ra tất cả các sinh vật sống đều đã chết. Đã rất lâu rồi nó không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào ở bên dưới. Nhưng nó lại có cảm giác đè nén giống như có một cảm xúc nào đó đang nảy nở dưới ngọn núi này. Không khí xung quanh trở nên dày đặc giống như mặt trăng đỏ trên bầu trời, khiến nó cảm thấy bị đe dọa theo bản năng.