Mặt Trăng Đỏ

Chương 709: Sự Tin Tưởng

Chương 709: Sự Tin Tưởng


“Ha ha ha ha…”
Bóng đen phát ra tiếng cười trống rỗng khiến người ta sợ hãi, tiếng cười đó còn mang theo chút khinh thường, cũng có chút phấn khích và tự do.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lục Tân nhìn về phía bóng đen với vẻ nghiêm túc.
Bóng đen khẽ yên lặng, không tiếp tục cười nữa mà hỏi như thăm dò:
“Ngươi thật sự sẽ tin tưởng ta sao?”
Lục Tân im lặng một hồi rồi nói:
“Thực ra, ngươi lúc nào cũng không tin tưởng ta.”
Đôi mắt đỏ như máu của bóng đen co lại, dường như hơi cảnh giác.
“Xin lỗi!”
Lục Tân đột nhiên khẽ cúi đầu trước cái bóng rồi thành khẩn nói:
“Trước đây, ta thật sự không đáng được tin tưởng.”
“Ta đã quên quá nhiều thứ, thậm chí bao gồm cả những điều ta từng hứa với họ.”
“Một người không có cảm giác về phương hướng đương nhiên không đáng có được quá nhiều sự tin tưởng, cho nên ta hiểu ngươi.”
“Nhưng ngươi hãy tin ta, bây giờ ta đã biết phải làm gì rồi.”
“…”
Dường như cảm thấy sợ hãi trước sự chân thành của Lục Tân, cái bóng im lặng một hồi lâu.
Sau đó, nó thấp giọng thăm dò:
“Ngươi thật sự nhớ ra rồi sao?”
“Không hoàn toàn…”
Lục Tân bất lực giơ tay lên, gõ gõ cái đầu trống rỗng của mình rồi nhẹ nhàng nói:
“Vẫn còn rất nhiều ký ức chỉ là những khoảng trống lớn, nhưng ta đã nhớ ra những việc quan trọng nhất. Lúc đầu, có lẽ vì nghĩ rằng những ký ức này không còn hữu ích nữa nên ta đã quên mất? Nhưng không ngờ vẫn còn những việc quan trọng như vậy đang chờ ta giải quyết, vẫn có người đang chờ đợi ta…”
Lục Tân mỉm cười ngượng ngùng rồi nói tiếp:
“Đây hẳn là cảm giác về phương hướng, đúng không?”
“Ha ha ha ha…”
Cái bóng phá lên cười.
Tiếng cười này giống như len lỏi vào từng ngõ ngách của thành phố.

“Ào ào…”
Cùng lúc này, ‘thần’ đã thất bại trong đợt xung kích tinh thần vừa rồi, những khối máu thịt khổng lồ tràn về phía trước như thủy triều.
Nó không chọn sai phương pháp như trước, mà dự định dùng máu thịt trực tiếp nhấn chìm Lục Tân. Suy cho cùng, những khối máu thịt có tính ô nhiễm mạnh mẽ này mới là sức mạnh to lớn nhất của nó, cũng chính là ưu thế mà ‘thần’ thực sự có thể dựa vào.
Vô số âm thanh cơ bắp bị xé toạt vang lên ở xung quanh, sau đó, một “ngọn núi” máu thịt hiện ra trước mặt Lục Tân.
Trong đống máu thịt đó, mơ hồ thấy được các dây thần kinh và mạch máu nhúc nhích như đầu rắn.
“Dáng vẻ ngươi lúc này trông thật vừa mắt…”
Khi bóng đen liếc nhìn Lục Tân, phần đầu của nó bỗng xuất hiện một đôi mắt dần dần trở nên đỏ như máu.
Giọng nói của nó cũng trở nên trầm thấp, mơ hồ có cảm giác đè nén.
Lục Tân mỉm cười hòa nhã rồi tự tin nói:
“Ai rồi cũng trưởng thành, và rất cần sự tin tưởng và thấu hiểu của người nhà.”
“Vậy ư?”
Bóng đen thì thầm, đôi mắt đỏ như máu như đang cười.
Lúc này, ngọn núi máu thịt hay nói cách khác là đại dương máu thịt đã tràn đến trước mặt Lục Tân.
Những cơn sóng máu cao lớn thậm chí che lấp cả mặt trăng đỏ trên bầu trời, khiến bóng tối lan ra xung quanh.
Lục Tân sắp bị nhấn chìm như một viên sỏi nhỏ.
Nhưng lúc này, Lục Tân chỉ nhẹ nhàng đặt Mười Chín xuống đất, sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé, rồi thấp giọng nói:
“Mau xoay người, trẻ con không được nhìn.”
Khi Mười Chín ngoan ngoãn xoay người đi, Lục Tân cũng quay đầu nhìn về phía con quái vật.
Sau đó, vẻ mặt của Lục Tân đột nhiên trở nên dữ tợn, tròng trắng trong đôi mắt lập tức xuất hiện rất nhiều tơ máu.
Lục Tân giẫm chân phải xuống đất rồi lao người về phía trước.
Đồng thời duỗi bàn tay ra.
Ở bên cạnh Lục Tân, em gái đã chuẩn bị từ lâu, con bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra với vẻ thăm dò.
“Vù!”
Khi con bé nắm lấy bàn tay của Lục Tân, Lục Tân gần như kéo con bé cùng bay lên.
Em gái bị ném thẳng lên lưng Lục Tân, hai cánh tay nhỏ của con bé ôm lấy cổ Lục Tân.
Khi hai anh em nắm tay nhau, tốc độ của Lục Tân cũng nhanh lên rất nhiều lần, tứ chi và thân mình trở nên linh hoạt và nhạy bén khó tả, sau đó, thân thể của Lục Tân lại lao về phía trước, hòa vào cái bóng trước mặt.
Cái bóng lập tức bao bọc cơ thể Lục Tân, khiến thân hình Lục Tân giống như phình to ra gấp hai ba lần.
Nhưng sự linh hoạt và tốc độ của Lục Tân hoàn toàn không bị ảnh hưởng, trong nháy mắt đâm thẳng vào khối máu thịt đang chen tới.
Vô số dây thần kinh và tơ máu trong khối máu thịt lập tức chui vào cơ thể Lục Tân.
Nhưng trước khi đến gần Lục Tân, chúng đã bị vật chất màu đen đang dâng trào xung quanh Lục Tân cắt đứt.
Ngay sau đó, đại dương máu thịt đã bị xé rách, vết rách không ngừng lan rộng lên trên.
Giống như Biển Đỏ rẽ nước ra, nhường đường cho Moses.
Điều khác biệt chính là Lục Tân đã chủ động bắt những khối máu thịt này nhường đường cho mình.
Hắn lao một mạch về phía trước, những nơi hắn đi qua, máu thịt lập tức tan vào một cái hố cực lớn rồi tràn ra ngoài.
Lục Tân giẫm lên vô số khối máu thịt rồi lao tới vị trí cao nhất của con quái vật với tốc độ cực kỳ đáng sợ. Đứng tại vị trí thân chính của ‘thần’, Lục Tân phát ra tiếng cười ảm đạm, đôi mắt của hắn và cái bóng đồng thời nhìn về phía trước.
Từ góc độ này, Lục Tân tựa như có đến bốn con mắt.
“Thần ư?”
Lục Tân mỉm cười lên tiếng, giọng nói vừa giống như vọng lại, vừa giống như có hai giọng nói đan xen vào nhau.
Lục Tân nói một cách trống rỗng và lạnh lùng:
“Không, ngươi chỉ là đồ rác rưởi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất