Chương 710: Giải Phóng Toàn Bộ Sức Mạnh
“Soạt!”
‘Thần’ có vẻ hơi kinh ngạc khi Lục Tân đột nhiên lao tới trước mặt nó.
Từ khuôn mặt hay nói đúng hơn là phần đầu của nó, không thể nhìn ra cảm xúc hoảng sợ, nhưng sáu con mắt của nó lại đảo nhanh, cánh tay phải lập tức tóm lấy, màu sắc và bề mặt của cánh tay lực lưỡng thay đổi nhanh chóng, tạo ra một bề mặt giống như đá và những cái xương dữ tợn xuyên qua da thịt.
Dường như máu thịt tăng cường đã mang lại một sự thay đổi nhất định về chất cho nó.
Cánh tay lực lưỡng và bề mặt tương tự như đá tạo cảm giác như dù bị đạn bắn cũng không thể xuyên thủng. Sức mạnh khổng lồ thậm chí còn đâm thủng không khí thành một cái lỗ, xương nhọn trên bề mặt của nắm đấm khổng lồ đâm thẳng vào mặt Lục Tân.
Cùng lúc đó, Lục Tân cũng giơ cánh tay lên chụp về phía trước.
“Răng rắc...”
‘Thần’ đánh trúng cơ thể Lục Tân, xương nhọn đâm vào bóng đen của hắn.
Lục Tân giơ tay nắm lấy cánh tay nó rồi thuận thế tháo xuống.
Giống như em gái tháo đồ chơi, vô cùng suôn sẻ, những thứ cứng rắn đó dường như không có tác dụng gì khác.
“Bụp!”
Dường như ‘thần’ bị chọc giận, cánh tay kia hung hăng tóm lấy, cùng lúc đó, những chiếc xúc tu đằng sau nó đã bay lên như những con rắn, rồi bắn về phía Lục Tân, ở phần đầu mỗi xúc tu đều mọc ra một chiếc xương sáng như dao găm.
Tốc độ của nó nhanh đến kinh ngạc, nhưng Lục Tân bất ngờ xuất hiện ở bên trái thân thể của nó, sau đó giơ tay vặn vặn ấn ấn, rồi tháo cánh tay còn lại của nó xuống. Kế tiếp, Lục Tân đi dọc theo cơ thể nó, lần lượt xé những xúc tu, sau đó là chân trái của nó, nhân lúc cơ thể nó còn chưa ngã xuống, Lục Tân đã chạm tay vào chân phải của nó…
Từng bộ phận trên cơ thể của ‘thần’ lần lượt rơi xuống, giống như một con rối đã bị tháo rời.
“Ong…”
Xung quanh ‘thần’ tản ra một trường lực lượng tinh thần biến dạng, như thể muốn đánh bật Lục Tân ra.
Tuy nhiên, bóng đen xung quanh Lục Tân lại không thèm bận tâm đến trường lực này, nó vẫn tiếp tục chú tâm vào công việc xé rời cơ thể của ‘thần’.
Sau khi xé rời tứ chi, Lục Tân bất ngờ vươn tay tóm lấy đầu của ‘thần’.
‘Thần’ tỏ ra vô cùng tức giận, những khối máu thịt không ngừng ngọ nguậy và hợp nhất.
Những con quái vật giống như con trăn đột nhiên chui ra từ cơ thể và máu thịt bên dưới, lao nhanh về phía Lục Tân, nhưng Lục Tân đã mượn đà nhảy lên cao, sau đó tóm lấy đầu của ‘thần’ rồi dùng sức kéo lên.
“Pực…”
Đầu của Thần bị bứt khỏi cổ, kéo theo cả máu thịt và xương sống.
“Thần ư? Ha ha…”
Lục Tân nhìn sáu con mắt đang trở nên ảm đạm của ‘thần’ rồi nở một nụ cười vui vẻ.
Bất ngờ xoay người lại, Lục Tân liền nhìn thấy cách đó không xa, Mười Chín đang trừng to mắt nhìn hắn.
Trên khuôn mặt nhỏ bé của cô bé vẫn là biểu cảm sùng bái giống như trước đây.
Lục Tân bất lực, giấu cái đầu của ‘thần’ ra sau lưng, rồi dùng ngón tay ra hiệu cho cô bé xoay người lại.
“Lộc cộc…”
Khoảnh khắc cái đầu của con quái vật bị bứt xuống, cơ thể máu thịt dưới chân Lục Tân đột ngột sụp đổ.
Giống như đại dương giữa không trung bất ngờ rơi xuống, cùng lúc này, một cục u phồng lên thấy rõ trên khối máu thịt nhanh chóng di chuyển dọc theo thân hình khổng lồ đến nỗi gần như lấp đầy nửa thành phố của con quái vật lao về phía xa.
“Vẫn chưa chết…”
Lục Tân không cảm thấy ngạc nhiên, hắn đã hiểu bản chất của con quái vật này.
Thể tinh thần có mật danh là “Sinh Mệnh”.
Có hoạt tính cao và có thể gây ô nhiễm những khối máu thịt khác.
Vì vậy, nó đương nhiên sẽ không bị giết một cách dễ dàng như vậy, ‘thần’ chân chính không phải là vật nhỏ bị mình bứt đầu này.
‘thần’ chân chính chính là vô số khối máu thịt đang chen chúc khắp nơi trong thành phố này.
Vì vậy, nhìn thấy con quái vật trốn thoát khỏi cơ thể khổng lồ của nó, Lục Tân thậm chí không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Đi thôi!”
Lục Tân nói khẽ, như thể đang lẩm bẩm với chính mình:
“Lần đầu tiên thực sự giải phóng sức mạnh, ngươi hẳn là sẽ không khiến ta thất vọng đâu nhỉ?”
“Ha ha ha ha…”
Cha Lục Tân không trả lời trực diện, nhưng cái bóng bao trùm trên người Lục Tân đột nhiên chìm xuống.
Cái bóng trên người Lục Tân càng ngày càng mỏng, nhưng bóng đen dưới chân Lục Tân lại lập tức phình to rồi nhanh chóng mở rộng ra.
Chẳng mấy chốc, cái bóng này đã hòa vào những bóng đen nằm rải rác khắp nơi trong đống phế tích.
Trong bóng đen, những khối máu thịt phồng to ngọ nguậy dưới chân Lục Tân bắt đầu nhanh chóng kết tinh, đông đặc và trở thành thứ có thể biến thành Thằn Lằn mà trước đó Lục Tân đã giết chết trong cái sân nhỏ.
Một bầu không khí khác thường bắt đầu bao trùm khắp thành phố Thủy Ngưu.
…
“Đó là cái gì?”
Từ xa, bác sĩ trong đội liên hợp đột nhiên rùng mình rồi cảnh giác nhìn lên.
“Hình như có thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả con quái vật đã xuất hiện…”
Cùng lúc này, Trần Huân – người đang bị đóng đinh vào bàn tay, lặng lẽ nhìn máu tươi chảy thành dòng, đột nhiên phát run, giống như toàn bộ lông măng trên người đều dựng hết cả lên. Cảm giác này thậm chí khiến hắn quên cả đau, thân thể hắn run rẩy kịch liệt. Hắn ngẩng đầu nhìn về một hướng nhưng không thấy được bất cứ thứ gì, trước mắt chỉ có bóng tối vô tận, nhưng hắn lại nghĩ đến một vài chuyện kinh khủng khác.
“Không phải chứ…”
Hắn tự lẩm bẩm một mình, không dám tin vào suy đoán của mình.
…
“Giải phóng ra chưa?”
“Sức mạnh bị hắn cất giấu trong cái bóng?”
Bên trong tòa nhà duy nhất vẫn còn nguyên vẹn ở trung tâm thành phố, Trần Huân đang ngồi dưới ánh sáng của một ngọn nến.