Chương 712: Là Đồng Nghiệp
"Bành…bành…rầm.... ''
Cả thành phố Thủy Ngưu, ngoại trừ bên ngoài thành phố ra thì phần lớn các kiến trúc và phòng ốc bỏ hoang đều đầy kín các quái vật máu thịt đáng sợ.
Chính những con quái vật này khiến cho đám người Lục Tân khi vừa vào thành phố liền gặp không ít trở ngại, cũng bởi vì những con quái vật này mà tên ‘thần’ kia ở cuối đường đã bắt đầu cao lớn dần.
Cơ thể to lớn này gần như đảm bảo tên ‘thần’ này sẽ không chết.
Dù có dùng vũ khí gì để giết nó nhiều lần, nó vẫn có thể hồi sinh mà không làm chậm quá trình phá triển.
Cho đến khi ô nhiễm đang lan đến đám dân tị nạn ở ngoài thành phố đột nhiên bị gián đoạn.
Sau đó, mọi thứ liền thay đổi.
Đột nhiên có tiếng động thật lớn cùng lúc vang lên từ những nơi khác nhau trong thành phố hoang.
Mấy con quái vật máu thịt đang ngủ đông trong bóng tối bỗng bị kinh động.
Một số tòa nhà đột nhiên sập xuống, sau đó một đống máu thịt văng ra từ bên trong.
Đống máu thịt ngọ nguậy, bên trên bề mặt có vô số những cái miệng đang kêu gào thảm thiết, sợ hãi muốn thoát khỏi cái bóng.
Nhưng chúng chỉ thoát được một nửa thì đã bị cái bóng u tối trong góc phòng đuổi tới.
Cơ thể của nó lan ra từ từ rồi bao trùm lấy đống máu thịt này ở bên trong.
Một lúc lâu sau, cái bóng đen lui về sau, còn những quái vật máu thịt này bắt đầu trở nên cứng ngắc.
"Cách cách cách!"
Cơ thể họ bắt đầu cứng lại, sau đó liền bị đóng băng trong tư thế đang đang bỏ chạy.
Có con thì phá vỡ vách tường bên cạnh, rồi liên tục trở mình lao về phía đất trống, có thể nhìn thấy bên trong cơ thể to lớn của nó có rất nhiều thứ gì đó giống con người đang leo lên với vẻ mặt hốt hoảng, thậm chí còn không ngừng quay đầu lại nhìn trông như bị truy đuổi.
Nhưng phía sau nó chỉ có cái bóng tối om.
Phía trước cũng vậy.
Khi hai cái bóng ở trước và sau cùng lúc dồn đến, nó chỉ có thể hoảng hốt lao lên không trung.
Đáng tiếc nó không biết bay.
Nó như một bức điêu khắc sau hiện đại mang phong cách vô cùng mạnh mẽ.
Tòa nhà sập xuống liền biến thành một pho tượng điêu khắc.
Trong bọn chúng, có con vừa mới xuyên qua mặt đất, vẫn giữ tư thế bò được một nửa.
Có con thì nhô ra từ hai bên của tòa nhà, tòa nhà vốn sắp sụp đổ nhưng nhờ kết tinh của nó mà vẫn còn chống đỡ được.
Tất cả quái vật máu thịt đều xuất hiện cảm giác sợ hãi vốn dĩ không nên có.
Chúng cố hết sức để chạy trốn, nhưng không thể thoát được.
Bởi vì đột nhiên bọn chúng phát hiện, thứ gây nguy hiểm cho chúng đang trốn ở trong cái bóng màu đen.
Cơ thể của quái vật máu thịt chắc chắn là vô cùng to lớn.
Nó gần như lấp đầy cả thành phố và mọi ngóc ngách tăm tối.
Nhưng cái bóng đen so với nó còn khổng lồ hơn, bởi vì nó cũng đủ để che giấu những con quái vật máu thịt này ở bên trong.
.............
"Rầm...."
Lúc này, cả tiểu đổi liên kết dị biến giả đột nhiên sợ hãi lui về sau, đồng thời cảnh giác.
Chỉ là họ mỗi người nhìn một hướng khác nhau, có người nhìn bên trái, có người nhìn bên phải, có người còn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nhưng sắc mặt họ đều trắng bệch.
"Các ngươi... có cảm thấy hình như có cái gì đó đang nhìn chúng ta từ trong bóng tối không?"
Phản ứng của bác sĩ là nhanh nhất và cảm giác sợ hãi của hắn cũng sâu sắc nhất.
"Có...."
Cổ họng của người phụ nữ phong cách gothic ở bên cạnh hơi khô nên nói chuyện có chút khó khăn:
"Cứ như..... như.."
Cô cố gắng nhớ lại rồi mới run rẩy nói:
"Trước khi ta thức tỉnh năng lực, ta từng gặp phải một tên biến thái, ngày... ngày nào hắn cũng đi theo ta, cứ vậy suốt mấy ngày trời, mỗi khi chung quanh trở nên im lặng là ta sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, ta rất muốn tìm ra hắn nhưng không tìm được, cho đến một ngày hắn bất thình lình xuất hiện sau rèm cửa nhà ta, còn nở nụ cười..... Chính là cảm giác này....."
Mọi người liên tục gật đầu.
"Cho nên........"
Người đàn ông tinh tế với chiếc khăn che ở ngoài miệng, hai tay cầm súng hạ giọng nói.
Nghe xong những lời này, mọi người lập tức nhìn về phía Trần Tinh.
Nhưng Trần Tinh cũng ngơ ngác, tìm đập thình thịch, toát cả mồ hôi lạnh rồi chậm rãi lắc đầu.
"Cách cách cách...."
Sau lưng Trần Tinh vang lên tiếng răng canh cách, cái bóng của một con quái vật màu đỏ hiện ra.
Nó bị dọa đến hiện nguyên hình.
"Chú..... chú...."
Trong không gian yên tĩnh bỗng có tiếng Thằn Lằn đang run rẩy:
"Chúng ta... chúng ta đều là đồng nghiệp của Tiểu Lục ca mà...."
Mọi người chung quanh bỗng quay đầu nhìn hắn, họ còn tưởng hắn bị dọa đến điên rồi.
Nhưng có ai ngờ được rằng khi Thằn Lằn mếu máo nói những lời này thì ánh mắt rợn người ở sâu bên trong bóng tối bỗng từ từ biến mất, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà hình như họ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười "ha hả".
Ánh mắt họ nhìn Thằn Lằn càng hoảng sợ hơn.
"Tổ trưởng......"
Dường như Thằn lằn còn nghẹn ngào nhìn Trần Tinh:
"Lần này ngươi đưa ta đi thực sự không phải vì muốn hại ta đấy chứ?"