Chương 713: Hoảng Sợ
Xì xào.
Đám người lại nhìn Trần Tinh.
Nhưng sắc mặt của Trần Tinh cũng vô cùng nhợt nhạt và ngờ vực.
Cô nhanh chóng nghĩ tới một loạt những tư liệu mà giáo sư Bạch từng nói với cô, từ thể tinh thần có số hiệu "bạo quân" đến phòng thí nghiệm trốn thoát, rồi lại đến mười chín thể thí nghiệm trong phòng thí nghiệm đều lần lượt xuất hiện trong đầu cô, rõ ràng tất cả những tin tức này đều được ghép lại thành một sự thật gần như đầy đủ, nhưng đến lúc này cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng....
Có một tin tức quan trọng nào đó là tin sai lệch.
Ngay từ đầu đã xuất hiện sai rồi!
...........
“Không thể nào, sao có thể được...."
Những ngọn nến bên cạnh Trần Huân như cảm nhận được có gì đó rất đáng sợ nên nhanh chóng thu nhỏ lại, ngọn lửa lớn bằng ngón tay lập tức nhỏ như hạt đậu, điều này cũng khiến cho ánh sáng chung quanh bắt đầu trở nên ảm đạm và lạnh lẽo.
Trong bóng tối có ánh mắt u ám tham lam lia tới lia lui trên mặt và cơ thể của Trần Huân.
Khiến cho Trần Huân rợn tóc gáy, máu như muốn ngừng chảy.
Trong đầu hắn lập tức hiện lên rất nhiều tư liệu, bởi vậy mà nỗi sợ ngày càng lớn hơn.
"Tại sao lực lượng của hắn lại có tính ô nhiễm mạnh mẽ như vậy......"
"Không đúng, không đúng......."
"Bên trong cái bóng căn bản không phải là lực lượng của bạo quân...."
"Bạo quân không có năng lực ô nhiễm!"
".......... Đây là hoảng sợ!"
"Chỉ có hoảng sợ mới có được năng lực ô nhiễm mạnh mẽ như vậy!"
"................"
"Ha ha ha ha........"
Nhìn thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Huân, trong bóng tối liền vang lên tiếng cười trống rỗng.
"Ngươi lại biến tù nhân trở thành chủ nhân cơ đấy....."
"Nực cười....."
Có tiếng cười rùng rợn vang lên từ trong bóng tối, rồi từ từ biến mất.
Chỉ có ánh mắt sâu bên trong bóng tối là vẫn còn lưu luyến lại như một kẻ đang đói khát quyết định chừa lại phần ngon nhất để thưởng thức sau cùng.
Hoặc là không dám thưởng thức một mình....
"Là ngươi...... là ai?"
Trần Huân đột nhiên lắc đầu, liều mạng hét lớn, đồng thời mở to hai mắt nhìn vào bên trong bóng tối.
Hắn hoàn toàn mất bình tĩnh.
Không biết là do hai cánh tay đang đau nhức hay là do sự việc ngày càng ngoài tầm kiểm soát của hắn, hắn hoàn toàn mất đi sự tự tin và lý trí ban đầu. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, đôi môi trắng bệch và ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
"Tù nhân? Chủ nhân?"
Cho đến khi thứ gì đó trong bóng tối đã biến mất, hắn mới nhận ra nội dung trong câu nói kia.
"Sai rồi, nhất định là sai rồi........"
"Ta còn tưởng là bạo quân gì đó, thì ra là một thể tinh thần khác....."
"Như vậy... bạo quân đang ở đâu?"
"Cuối cùng ai mới là bạo quân thật sự?"
"..........."
Sự nghi hoặc khó tả và nỗi đau đớn đánh mạnh vào tâm trí của hắn, bất chợt hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhăn nhó:
"Lão sư, có phải lão sư có chuyện gì gạt ta không?"
"Cuối cùng.... lão sư đã làm gì?"
"............"
"Ta không sao! ''
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Mười Chín, Lục Tân đang ngồi trên đống máu thịt hút điếu thuốc đầu lọc màu tím cũng khẽ mỉm cười, sau đó hắn lau máu mũi, khó nhọc mở đôi mắt còn đang mơ mơ ảo ảo.
Hình như không chỉ có chảy máu mũi.
Trong lỗ tai và trong mắt hắn đều có cảm giác ươn ướt.
Thậm chí khi rít điếu thuốc mà trong cổ họng hắn cũng nghe thấy mùi máu tanh.
Đầu óc lại trống rỗng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hắn nhớ trong chương trình huấn luyện dị biến giả có dạy về trạng thái sau khi sử dụng lực lượng tinh thần quá độ.
Lực lượng của ba hắn quá mạnh.
Trong vô thức hắn vẫn không để cho ba thoát ra ngoài, là vì dường như ba có thể ô nhiễm hết mọi thứ xung quanh, hơn nữa hắn hoàn toàn không thể khống chế. Trong một khoảng thời gian dài hắn cứ nghĩ lực lượng của ba hắn là phẫn nộ, nhưng mẹ từng nói rằng ba thực sự là đại diện cho hắn, hắn là người biết rõ nhất, bây giờ hắn hiểu được rồi, quả thật bản thân hắn vẫn luôn biết điều đó....
Sức mạnh của ba vốn dĩ là hoảng sợ, hoảng sợ có tính ô nhiễm cực mạnh......
........... Trước giờ ông ấy không phải là phẫn nộ.
Ông ấy không thích người khác đột nhập vào lãnh địa của mình là bởi vì hoảng sợ.
Ông ấy dễ tức giận cũng bởi vì hoảng sợ.
Ông ấy thường xuyên trốn trong phòng bếp một mình, thật ra cũng bởi vì hoảng sợ.....
Sự ngụy trang của hoảng sợ cũng đa dạng nhất cho nên thoạt nhìn ba Lục Tân có rất nhiều đặc tính, nhưng bản chất chỉ có một.
Nếu em gái có ý định phản ô nhiễm gì đó thì vẫn cần sự cho phép của hắn.
Nhưng ba hắn thì khác, thời điểm ông vừa xuất hiện là ông sẽ lập tức ô nhiễm, trong quá trình này sẽ không ngừng tiêu hao cường độ tinh thần của hắn mà cả quá trình cũng không nằm trong tầm kiểm soát của hắn, cho nên hắn mới mau cảm thấy mệt mỏi như vậy.
"Giải quyết vấn đề được chưa?"
Hắn nghĩ, sau đó nhìn xung quanh, dường như mọi góc khuất u tối trong thành phố này đều đã sống lại.
Từng bức tượng máu thịt hung tợn xuất hiện trong thành phố này.
Chúng sẽ trong trạng thái sợ hãi mãi mãi.
Còn Lục Tân thì chỉ lặng lẽ đứng ở nơi cao nhất giữa đống tượng máu thịt.
Trên cao là ánh trăng khuyết đỏ.