Chương 715: Bị Khống Chế Còn Gọi Là Thần Sao?
Cô ta im lặng một lúc lâu rồi mới quay đầu nhìn về phía Trần Tinh và nói:
“Người... đó, đi đâu rồi?”
Trần Tinh nhẹ nhàng đáp:
“Chúng ta có thể báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng đừng quấy rầy hắn.”
Trước ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, Trần Tinh cười bất lực và nói:
“Người ta còn đang đi thăm họ hàng…”
“Dù coi trọng công việc, nhưng cũng không nên xem nhẹ tình cảm, đúng không?”
…
“Sao có thể như vậy?”
“Điều này hoàn toàn không hợp lý…”
“Sự việc hoàn toàn không nên giống như bây giờ…”
Trong tòa nhà, cơ thể của Trần Huân đang run rẩy một cách mất kiểm soát.
Cơ thể run rẩy khiến hai bàn tay cọ vào tấm kính trở nên máu me đầm đìa, da thịt bị xé rách.
Hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, và điều quan trọng hơn chính là vô số vấn đề nan giải đang tràn ngập trong tâm trí hắn.
Điều này khiến hắn đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Hắn rất muốn nốc một ngụm rượu mạnh để đè cảm xúc này xuống.
Rượu ở ngay bên cạnh, chỉ cần vươn tay ra là có thể lấy được.
Nhưng hai tay hắn bị đóng đinh vào bàn, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đau đớn và dục vọng đan xen trong cơ thể, sinh ra một loại điên cuồng. Hắn nghiến chặt răng.
Hắn liều mạng giơ bàn tay lên, máu thịt bị xé rách, cuối cùng bàn tay cũng được tự do.
Kỷ luật tự giác của một nhà nghiên cứu khiến hắn rất coi trọng đôi tay của mình và chiến thắng tất cả.
Vì vậy, dù biết rõ sinh mạng đã đến hồi kết, nhưng hắn vẫn vô thức bảo vệ đôi tay của mình.
Hắn không muốn vì giãy giụa mà khiến đôi tay của mình tổn hại hơn nữa.
Nhưng lúc này, hắn không thể nhịn thêm được nữa, ham muốn được uống rượu của một người bình thường đã vượt qua tất cả.
…
Hắn chậm rãi đưa bàn tay rỉ máu và run rẩy đến gần ly rượu.
Yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống dữ dội, tại một thời điểm nào đó, thứ chất lỏng màu vàng này dường như có thể chiến thắng mọi cám dỗ.
Rượu là niềm an ủi lớn nhất sau thất bại.
Sau đó, khi bàn tay run rẩy của hắn sắp chạm vào ly rượu thì một bàn tay khác đã cầm lấy chiếc ly.
“Không phải uống rượu có hại cho sức khỏe sao?”
Lục Tân ngồi trở lại trên chiếc ghế đẩu cao trước quầy bar, nhẹ nhàng nói, rồi uống cạn ly rượu.
Dòng rượu cay ngọt và lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, tạo cảm giác cay nồng dễ chịu.
Trần Huân lập tức ngẩng đầu, ánh mắt hắn hung ác và sợ hãi.
Vẻ mặt quan tâm của Lục Tân dưới ánh nến giống như một con quái vật đáng ghét nhất trên đời.
“Không đúng…Tất cả những điều này đều không đúng!”
Trần Huân đột nhiên hét lớn, giọng điệu dữ dội giống như đang tranh cãi.
“Ngươi còn chưa hiểu sao?”
Lục Tân vẫn bình tĩnh trước sự kích động và tức giận của Trần Huân.
Lục Tân tỏ ra rất quan tâm và thất vọng, giống như nhìn một học sinh ngốc nghếch hay một người thân không biết phấn đấu.
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là gì?”
Trần Huân gắt gao nhìn Lục Tân, trên tròng kính gọng vàng của hắn đầy những giọt mồ hôi.
Lục Tân khẽ cau mày:
“Không phải ta mới là ngươi nên hỏi ngươi câu này sao?”
Hơi thở của Trần Huân càng lúc càng nặng nề, hắn đột nhiên chửi mắng:
“Quái vật, ngươi là quái vật…”
“Ngươi chính là một con quái vật chân chính, vì vậy ngươi đã phá hỏng thí nghiệm của ta…”
“Thí nghiệm của ta vốn đã thành công, nhưng bởi vì ngươi là quái vật, vì vậy... Vì vậy mới…”
“…”
“Thừa nhận bản thân đã làm sai khó đến vậy sao?”
Lục Tân khẽ nhíu mày, cầm lấy một chiếc ly khác, rồi chậm rãi uống.
Bởi vì hắn nhận ra loại rượu này tuy không ngon như vẻ bề ngoài nhưng thực chất rất đắt đỏ.
Không uống thì thật phí phạm, dù sao đây cũng là rượu họ hàng chiêu đãi hắn.
Lục Tân vừa uống rượu, vừa bình tĩnh nhìn Trần Huân, và kiên nhẫn giải thích cho hắn:
“Ngươi thấy đấy, ta thậm chí không thử nói cho ngươi biết vấn đề này đã sai về mặt đạo đức. Bởi vì ta có thể nhìn ra, ngươi khá ương ngạnh, ngươi không hiểu đạo lý này…”
“Ta chỉ đang dùng mọi cách để nói cho ngươi biết thí nghiệm của ngươi đã sai, dã tâm và nỗ lực của ngươi cũng chỉ là một trò cười.”
“Ngươi muốn tạo ra Thần, nhưng thứ mà ngươi đã làm ra…”
Lục Tân liếc nhìn bên ngoài rồi bật cười:
“Lại là một thứ yếu ớt và nực cười.”
“Ngươi muốn khống chế Thần, nhưng…”
Lục Tân mỉm cười với vẻ thấu hiểu rồi nhẹ nhàng nói:
“Thứ thật sự bị ngươi khống chế…”
“... Còn có thể gọi là Thần sao?”
“…”
Trần Huân đột nhiên im bặt, yếu ớt há to miệng thở hổn hển.
Có thể nhìn ra hắn hoàn toàn không muốn thừa nhận những lời của Lục Tân, và dường như có vô số lý luận đã vọt tới bên miệng.
Có lẽ ngẫu nhiên chọn ra một trong số những lý luận này đều có thể khiến Lục Tân cứng họng.
Tuy nhiên, nhìn biểu cảm của Lục Tân, đặc biệt là ánh mắt của hắn, Trần Huân lại không nói nên lời.
Chỉ có cảm xúc hoang đường và bị giễu cợt đang dâng trào dữ dội.
“Ngươi cái đồ quái vật này…”
Trần Huân đột nhiên hét lên, trừng to đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể hắn run rẩy kịch liệt, giống như một tên điên.
“Ngươi mới thực sự là quái vật…”
“Ta thật sự là…”
Lục Tân nhìn vào mắt Trần Huân rồi khẽ gật đầu:
“Hơn nữa còn là do các ngươi tạo ra.”