Chương 714: Nhà Bếp Của Địa Ngục
“Sức mạnh của nỗi sợ vẫn rất hữu dụng...”
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng và nhìn khắp xung quanh.
Thành phố giống như bị bao phủ bởi một tấm lưới khổng lồ, cả thành phố tối sầm lại, tất cả những bóng đen đung đưa trong các góc, chúng bật cười, sợ hãi, gào thét, gầm rú, vùng vẫy. Hàng nghìn bức tượng máu thịt đã vĩnh viễn bị đóng băng vào phút chót.
Ánh trăng đỏ rực chiếu vào người Lục Tân, tạo thành một bóng đen trên mặt đất.
Em gái ôm lấy cánh tay Lục Tân và ngoan ngoan đứng bên cạnh hắn.
Hàng nghìn bức tượng vốn kiêu hãnh đều cúi đầu trước Lục Tân như những phạm nhân.
Lục Tân khẽ thở dài:
“Chỉ tiếc là, hình như ta chỉ chống đỡ được nhiều nhất là vài giây...”
Mặc dù mệt mỏi cực độ, nhưng tâm trạng Lục Tân rất tốt, hắn từ từ ngẩng đầu lên, mặc cho máu chảy ra.
Lục Tân mượn ánh sáng của mặt trăng đỏ để chiêm ngưỡng từng bức tượng trong thành phố này, cảm nhận niềm vui của cha mình khi đi trong bóng tối. Lục Tân đột nhiên có một số suy nghĩ nghịch ngợm, nhìn ra phía sau và nói:
“Dường như người khác đều đặt tên cho những thủ thuật lợi hại...”
“Chúng ta cũng nên như vậy...”
Một nụ cười từ từ hiện trên khuôn mặt Lục Tân:
“Vì vậy, ta quyết định gọi khoảng thời gian hơn ba giây này là: Nhà bếp của địa ngục!”
“...”
Em gái chỉ im lặng nhìn Lục Tân, không lên tiếng.
Lục Tân im lặng, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về một chỗ.
“Quái vật lớn, đã trở lại...”
Một giọng nói khe khẽ ẩn trong gió, nhẹ nhàng bay vào tai Lục Tân, giọng nói đó nghe thân thiết và đáng yêu.
Nhưng nơi giọng nói này phát ra đã không một bóng người.
Chỉ có một vật thể nhỏ hình người màu đỏ giống như pha lê.
Một cô bé đang mỉm cười, lặng lẽ đứng ở đó, từng sợi tóc đều rất thật, ánh mắt vui vẻ và đầy hy vọng vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nhưng làn da đã mất đi hoạt tính, trở nên hơi trong suốt như pha lê.
Em gái Lục Tân lặng lẽ ngồi xổm xuống, đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của mình.
Lục Tân lặng lẽ đi về phía trước, cúi nhìn vật thể hình người như pha lê rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé.
Thực ra từ lâu hắn đã biết nếu giết con quái vật máu thịt này thì Mười Chín cũng sẽ chết theo.
Hay nói cách khác, không phải là chết.
Mười Chín đã chết từ lâu, nhưng lại được người khác dùng sinh mạng để cứu sống. Trong thí nghiệm lần này của Hắc Đài Bàn, sinh mạng của cô bé đã hợp nhất với con quái vật, vì vậy bản thân cô bé cũng là một phần của con quái vật, nên đương nhiên cũng bị ô nhiễm.
Nhưng cô bé không phải thực sự đã chết.
Lục Tân biết có thứ gì đó của Mười Chín nằm trong bức tượng pha lê nhỏ này.
Chính nhờ những thứ này, Hắc Đài Bàn mới có thể hồi sinh Mười Chín.
“Chuyện này không thể trách ta, trước đây ta đã từng nói rồi…”
Một hơi thở ảm đạm đến bên người Lục Tân, đồng thời có một giọng nói ảm đạm cất lên.
Cái bóng dưới chân Lục Tân bỗng trở nên đậm hơn.
Sức mạnh trải khắp thành phố từ từ trở về bên cạnh Lục Tân.
Chỉ khi trở về trong cái bóng bên cạnh Lục Tân, thứ sức mạnh âm trầm, lạnh lẽo và yên tĩnh này mới trở nên cuồng bạo khác thường. Lục Tân thoải mái thở ra một hơi, như thể những người ở bên ngoài cuối cùng đã trở về nhà.
Lúc này, cảm giác bị kéo ra khỏi đại não của Lục Tân lập tức biến mất, đại não cũng trở nên thư giãn.
Nhưng thân thể Lục Tân đã trống rỗng đến cực điểm, hắn không thể đứng vững mà khẽ loạng choạng.
Chỉ là hắn không thực sự ngã xuống đất.
Một bàn tay vươn ra từ trong cái bóng đỡ lấy lưng hắn.
Lục Tân cố gắng đứng vững, im lặng một hồi, sau khi trạng thái trở nên ổn định hơn, hắn mới mở mắt ra.
Lục Tân mỉm cười thân thiện với cái bóng.
“Cảm ơn.”
Lục Tân rất khách khí nói với cái bóng:
“Ta cũng hiểu, chuyện này không thể trách ngươi.”
Tuy nhiên, bên trong cái bóng, cha Lục Tân càng im lặng hơn, hoàn toàn khác với cảm giác khi ông ấy gây ô nhiễm cả thành phố và tạo ra vô số bức tượng sợ hãi. Không biết có phải vì bản chất đã bị nhìn thấu nên ông ấy ít nhiều cảm thấy xấu hổ…
“Đi thôi, chúng ta còn có việc phải làm!”
Lục Tân bế Mười Chín lên rồi bắt đầu chậm rãi đi về phía tòa nhà ở trung tâm thành phố.
…
Lúc này, cả thành phố đã yên tĩnh trở lại.
Sự im lặng chết chóc này hoàn toàn tương phản với sự dữ dội khi những xúc tu máu thịt vươn lên bầu trời trước đó.
Dường như cả thế giới đã trở nên im lặng, chỉ có những tòa nhà đã bị bứng lên, toàn bộ phần móng dữ tợn và vô số bức tượng kết tinh bởi máu thịt vẫn duy trì trạng thái sợ hãi trước khi chết đang kể lại sự khốc liệt và nguy hiểm vừa rồi.
Những dị biến giả của đội liên hợp chậm rãi bước ra ngoài.
Họ nhìn đống đổ nát của thành phố mà trong lòng căng lên.
Cho đến bây giờ họ vẫn chưa thể quên được cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm trong bóng đen vừa rồi, lông tơ trên người họ đều dựng hết cả lên.
“Vì vậy, bây giờ chúng ta có thể báo cáo lên trên, nhiệm vụ đã hoàn thành?”
Bác sĩ đảo mắt vài vòng rồi quay đầu nhìn Hạ Trùng.
Khuôn mặt Hạ Trùng không có bất kỳ biểu cảm gì, vì vậy, mọi người đều không thể nhìn ra tâm trạng của cô ta lúc này.