Mặt Trăng Đỏ

Chương 72: Kế Hoạch

Chương 72: Kế Hoạch


Kỳ thật, Lục Tân không cần nhìn chung quanh. Bốn phương tám hướng đều là tửng mảng đen ngòm, chỉ có thấp thoáng vài ba ngọn đèn đường ảm đạm chiếu sáng vài ba chỗ. Nhưng Lục Tân biết rằng, trong bóng đêm đang hiện diện vô số đội binh lính tử thủ canh phòng nghiêm ngặt. Nếu có công nhân nào chạy từ trong nhà xưởng này ra ngoài có ý định chạy tán loạn tứ tung, nhất định họ sẽ bị bắn chết ngay tức khắc. Thành phố Vệ Tinh sẽ không cho phép những người này đào thoát khỏi vòng vây, tựa như lần ở tiệm cà phê vậy.
Nghĩ tới đây, hắn không kiềm được khẽ cau mày: "Vừa phải nhanh chóng dọn dẹp, lại không thể giết chết, vậy…”
Thằn Lằn bật cười ha hả, nói vào tai nghe: "Linda, cho chúng ta đề xuất."
Tuy không nhìn thấy, nhưng Lục Tân vẫn có thể đoán được lúc này Linda ở một nói khác đang chau mày thật chặt. Chỉ là việc này liên quan đến công việc nên cô vẫn trả lời vô cùng nghiêm túc: "Nhiệm vụ của chúng ta lần này là chặt đứt sự ảnh hưởng của nguồn ô nhiễm lên những công nhân này rồi bao vây, ngăn chặn nó lại. Chỉ như vậy, đội chi viện mới có cơ hội tiến vào trong nhà xưởng, cứu trị công nhân. Cho nên, ta đề nghị sử dụng súng gây mê nồng độ cao được đặc chế để giải quyết mục tiêu ở cự ly xa, cưỡng chế nguồn ô nhiễm hôn mê trong nháy mắt!"
Cô dừng lại vài giây, dường như đang cho binh sĩ cá nhân thời gian tiếp thu ý kiến. Với lại, dưới cương vị một người dẫn dắt, cô còn phải để cho hắn hiểu được lý do mình đưa ra đề nghị đó là gì. Vì thế, cô giải thích thêm một câu: "Vì bây giờ Trịnh Nguyên Hùng vẫn chưa hoàn toàn mất kiểm soát, hắn vẫn còn vài đặc trưng của con người, đó là lý do tại sao kế hoạch dùng súng gây mê vẫn khả thi. Nếu hắn hoàn toàn mất kiểm soát, cách này vô dụng!"
Lục Tân nghiêm túc lắng nghe, còn gật đầu tỏ ý hiểu, chẳng thèm để ý đến việc Thiết Thúy Linda có nhìn thấy hay là không.
Thằn Lằn cũng nghe, nhưng hắn chợt chen miệng vào: "Nếu người kia có khả năng ảnh hưởng hơn một trăm người chỉ trong cái chớp mắt, chứng tỏ cường độ tinh thần của hắn nhất định không hề thấp, có khi viên đạn còn chưa bắn trúng thì hắn đã kịp hình thành niệm lực cường đại trực tiếp ngăn chặn viên đạn của ta rồi."
Trong tai nghe lại vang lên tiếng nói của Thiết Thúy: "Vì thế, nếu ngươi đồng ý kế hoạch này, ta sẽ ra lệnh cho đội chi viện ba mươi giây sau, tạo một vụ nổ lớn ở phía đông nhà xưởng. Sóng xung kích cùng âm thanh cực lớn của vụ nổ sẽ hấp dẫn một phần sự chú ý của Trịnh Nguyên Hùng. Kể từ đó, dù hắn rạo ra được niệm lực thì nó cũng sẽ không ổn định do hắn không thể tập trung toàn bộ tinh thần. Đó cũng là thời cơ để ngươi nổ súng, vấn đề là ngươi chỉ có thời gian một cái chớp mắt, và chỉ có một cơ hội duy nhất."
"He he…” Thằn Lằn bật cười khe khẽ:
"Bé yêu Linda, giọng của ngươi thật dễ nghe…”
Trong tai nghe vang lên tiếng thở dài não nề, dường như lúc này Thiết Thúy Lâm cảm thấy có hơi bất đắc dĩ. Nhưng không đợi cô mở miệng nói gì, Thằn Lằn đã cười nói: "Đồng ý!"
Trong lúc nói những lời này, hắn đã vươn tay ra phía sau, bật mở cái thùng dài, bên trong đúng là một cây súng bắn tỉa lạnh lẽo thon dài.
Thằn Lằn lên xuống thoăn thoắt, cùng với tiếng “cạch, cạch” lanh lảnh, từng món linh kiện nhanh chóng được lắp đặt lên thân súng. Đợi khi viên đạn được đẩy vào súng, hai chân của hắn đã móc vào lan can sắt, treo ngược cơ thể ra ngoài. Hắn nhắm họng súng đen ngòm về hướng nhà xưởng cách đó ba trăm mét. Trong tai nghe, giọng nói của Linda cũng trở nên bình tĩnh lạ thường: “Thời gian đếm ngược bắt đầu!”
"Ba mươi…”
"Hai mươi chín…”
“…”
Thời gian như chảy chậm lại, mọi thứ xung quanh đều trở nên cực kỳ im ắng, chỉ còn mỗi tiếng đếm số đầy bĩnh tĩnh của Linda vang lên từ trong tai nghe cùng với tiếng bánh răng ken két của đám máy móng trong nhà xưởng cách đó ba trăm mét.
Lúc này đây, Lục Tân nghiêm túc học tập mọi thứ. Ngay cả em gái đang đứng bên cạnh hắn cũng nghiêng đầu đánh giá Thằn Lằn, dường như cô bé vô cùng tò mò với những gì đang diễn ra.
Lúc bấy giờ, Lục Tân cũng nhận ra rằng, động tác của Thằn Lằn có hơi khác so với em gái. Hai chân hắn câu lấy lan can, cả người nằm sấp xuống, súng trong tay hắn chỉa thẳng về phía nhà xưởng, lúc này trông hắn giống hệt một con nhện linh hoạt. Còn em gái thì ngổi xổm một bên…cùng lắm chỉ có thể coi là cổ quái một cách đáng yêu.
"Thời gian đếm ngược còn một giây, chuẩn bị!"
Ngay khi những suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Lục Tân, giọng nói của Linda trong tai nghe cũng đã đếm tới giây cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc đó, phía đông chợt sáng rực cả bầu trời. Từng tiếng nổ ầm ầm cũng ập tới ngay sau đó. Đúng lúc này, khóe mắt Lục Tân nhìn thấy Thằn Lằn hơi cong khóe miệng, tay ấn nhẹ cò súng.
Hai mắt hắn thuận theo đó mà nhìn về phía xưởng, cảnh tượng trước mắt ngày càng gần hơn, hắn thấy khi tiếng nổ vang dội kia xuất hiện, từng tấm kinh trong xưởng dường như run lên, nhưng những công nhân kia lại chẳng hề cảm nhận được, họ vẫn đang không ngừng công việc trong tay. Trái lại, tên xưởng trưởng Trịnh Nguyên Hùng kia bị ảnh hưởng chút xíu, hắn đánh mặt nhìn về hướng tiếng nổ truyền tới theo bản năng. Cũng ngay thời khắc này, một viên đạn màu đỏ hình ống tiêm xuyên thủng qua lớp thủy tinh.
Vì đúng cách đó ba trăm mét, hẳn là Lục Tân không nghe rõ được tiếng động ở nơi đó, nhưng dường như tai hắn vẫn nghe thấy tiếng “vèo” nho nhỏ vang lên.
Ống tiêm màu đỏ đâm thẳng vào vùng gáy Trịnh nguyên hùng, máu bắn ra tung tóe.
Mặc dù là đạn gây mê, nhưng nếu có thể tiếp cận mục tiêu trong ba trăm mét thì sức bay cũng khá lớn. Trịnh Nguyên Hùng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất, đèn đóm, ống nhựa xung quanh đều bị biến dạng trong nháy mắt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất