Mặt Trăng Đỏ

Chương 73: Cô Bé

Chương 73: Cô Bé


Sau khi hắn ngã xuống, dường như còn muốn giãy dựa đứng lên, nhưng chỉ hơi dùng lực được một tẹo đã lại tê liệt, chầm chậm ngã xuống. Loại thuốc mê này hình như rất có hiệu quả thì phải.
"Thành công!"
Thằn Lằn lập tức thu súng về, cơ thể hơi rướn về trước, chỉ giây sau đã quay lại đỉnh tháp. Hắn cười: "Linda, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
Giọng nói của Linda bên trong tai nghe như hơi thả lỏng, vẫn cực kỳ lạnh lùng: "Ngươi nên tiến hành bước kế tiếp!"
"Đã rõ!"
Thằn Lằn cười cười, rồi lấy từ trong ba lô sau lưng ra một đồ vật làm từ thủy tinh, hình dạng trông giống một cái mũ giáp, ôm vào trong ngực. Sau đó hắn nở nụ cười với Lục Tân:
"Đi thôi người anh em, tới lúc đặt dấu chấm hết rồi!"
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp ngã người ra sau, cứ thể thả người từ tháp nước có độ cao hơn ba mươi mét xuống đất.
"A, nè…"
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lục Tân còn tưởng Thằn Lằn muốn tự sát. Thò đầu ra nhìn xuống mới phát hiện thời điểm trước khi cơ thể rơi xuống dưới, Thằn Lằn đã nhanh tay vung lên, nắm lấy chính xác một chỗ nhỗ ra trên tháp nước. Sau đó, cơ thể hắn lộn một vòng trên không đầy quỷ dị, hai chân dùng sức giẫm trên tháp nước, tư thế hắn lúc này như sắp ngã sấp xuống đất. Hắn khẽ điều chỉnh lại phuong hướng, buông lỏng cơ thể, nhảy vọt ra ngoài.
Dưới trăng đỏ, tựa như một con bò sát quái lạ, cấp tốc bò về phía nhà xưởng bằng cách thức quỷ dị.
"Chúng ta cũng…”
Lục Tân vừa quay đầu liếc nhìn em gái đã thấy hai mắt cô bé dán chặt về hướng Thằn Lằn vừa bò đi, thoạt nhìn có hơi tức giận. Tiếp đó, cô bé đột ngộn vươn tay bắt lấy Lục Tân, hai anh em nhảy lên thật cao, lúc rơi xuống vừa vặn đáp trên một sợi dây điện kéo ngang qua bên cạnh tháp nước, sau đó cả hai dùng cả tay trên bò dọc theo sợi dây điện, hệt như ma quỷ, phóng nhanh về phía nhà xưởng.
Tính ra, Lục Tân tiến vào nhà xưởng chỉ sau Thằn Lằn một bước.
Từ lúc Trịnh Nguyên Hùng té xỉu, bên trong nhà xưởng bỗng nổi lên bầu không khí quỷ dị. Tuy Trịnh Nguyên Hùng hôn mê bất tỉnh, nhưng tất cả công nhân vẫn đang ngây ngốc xử lý công việc trước mắt họ một cách máy móc, cả nhà xưởng toát lên một mùi hương gay mũi, cay cay, bên trong còn phảng phất mùi máu tanh tưởi nồng nặc, thậm chí có cả mùi khai của nước tiểu.
Đều do những người đó làm việc quá vội nên không có thời gian đi vào nhà vệ sinh, chỉ đành giải quyết vấn đề sinh lý tại chỗ.
Sau khi Thằn Lằn và Lục Tân một trước một sau tiến vào nhà xưởng, ngay cả tròng mắt hai người cũng không động đậy dù chỉ một tí.
"Dùng súng gây mê hạ gục Trịnh Nguyên Hùng là bước đầu tiên!"
Từ tai nghe truyền tới giọng nói của Thiết Thúy: "Rõ ràng tinh thần của Trịnh Nguyên Hùng đã sinh ra biến dị, hơn nữa còn mấp mé ranh giới mất kiểm soát, vẫn chưa thể xác định được liệu loại thuốc mê có thể cho voi ngất xỉu ba ngày này có tác dụng đối với hắn hay không, do đó hắn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Đề phòng chuyện không mong đợi xảy ra, chúng ta phải mặc cho hắn vài thứ đặc chế, tiện cho việc trói buộc, tránh hắn lại gây ảnh hưởng tới những thứ khác, công việc của ngươi chính là…”
Tai vừa nghe Linda dặn dò, chân Lục Tân vừa theo sát sau lưng Thằn Lằn, cả hai bước tới bên cạnh Trịnh Nguyên Hùng.
Khi Linda nói ra bốn từ “Canh gác cho hắn” thì Lục Tân cũng đã đứng song song bên người Thằn Lằn, cảnh giác quan sát bốn phía.
Tay chân Thằn Lằn rất nhanh, cũng rất khéo léo. Hắn bước tới bên người Trịnh Nguyên Hùng đang hôn mê, dùng mũi chân nhích một cái, câu phần cổ của Trịnh Nguyên Hùng lên. Tiếp đó, hắn đội cái mũ giáp thủy tinh bằng sắt kia lên đầu Trịnh Nguyên Hùng. Như vậy vẫn chưa xong, hai tay hắn khẽ quơ một cái đã lấy được bộ còng tay và xích chân treo sau lưng, phía dưới lớp áo da. Kế tiếp, hắn lần lượt đeo chúng lên cho Trịnh Nguyên Hùng.
Nhìn bộ dạng bị trói gô của Trịnh Nguyên Hùng, Lục Tân xác định chắc chắn cho dù hắn có tỉnh lại thì cũng không phải vấn đề gì lớn.
"Ha ha, hoàn thành…”
Còn Thằn Lằn, sau khi làm xong mấy chuyện này, hắn đắc ý ngồi bệt xuống đất, đầu hơi ngửa ra sau ra chiều đắc thắng lắm.
"Người anh em, ta lợi hại không?" Bộ dạng của hắn lúc này thoạt nhìn có chút ngông cuồng. Chỉ là Lục Tân cảm thấy lúc này Thằn Lằn cũng có tư cách để kiêu ngạo. Bởi vì, khi quan sát suốt quá trình xử lý sự kiện ô nhiễm lần này, tuy miệng hắn vẫn luôn lầm bà lầm bầm không dứt, nhưng hắn không hề lãng phí bất cứ giây phút nào, cũng chưa một lần thất thủ.
"Đây chính là dân chuyên nghiệp sao…”
Lục Tân nghĩ thầm, trong lòng có chút mong đợi mình cũng sẽ trở thành người chuyên nghiệp như vậy.
"Làm rất tốt!" Từ trong tai nghe vọng ra lời khen ngợi không chút cảm xúc nào của tần đạt, sau đó cô nói: "Lập tức thông báo cho đội chi viện tiến vào!"
“Đội chi viện vạn năng à…”
Thằn Lằn vừa cười vừa nói thầm một câu, kế đó hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tân: "Người anh em, lát nữa tìm chỗ uống một ly chứ?"
Lục Tân vừa định đồng ý, chợt em gái đứng bên cạnh khẽ kéo tay hắn một chút. Hắn quay đầu sang nhìn, sau đó bỗng thấy nôn nao trong lòng, vì trên cái bàn làm việc chất đống một đám văn kiện và hối phiếu, hắn nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ đỏ đang chui rúc bên dưới cái bàn. Cô bé thoạt nhìn không quá lớn, chắc tầm bảy tám tuổi, trong ngực ôm chặt một con búp bê bằng vải. Cơ thể nó được đan từ những sợi bông to lớn, hai cái cúc được khâu vào làm mắt, trên người con búp bê cũng mặc một bộ váy đỏ, thoạt nhìn khá sạch sẽ. Đôi mắt đen láy của cô bé nhìn về phía Lục Tân và Thằn Lằn đầy khiếp sợ, có hơi sợ hãi, cũng hơi khó hiểu, cô bé nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, sao các ngươi không làm việc?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất