Chương 720: Hiệu Suất Thật Chậm
“Búp Bê?”
Hạ Trùng đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt nữ sĩ mặc váy Gothic, bác sĩ và người đàn ông tuấn tú ở bên cạnh cũng có chút biến đổi.
Có vẻ như họ cũng biết Búp Bê.
"Ừ, chỉ có ba người chúng ta."
Thằn Lằn cười, dè dặt nói:
“Thành tích của ta bình thường như vậy, nên chỉ là đội phó thôi."
"..."
Sắc mặt những dị biến giả ở chủ thành có chút phức tạp, một số người còn đang trầm ngâm suy nghĩ.
Tên bệnh nhân tâm thần đeo chiếc mặt nạ búp bê bị hỏng một nửa sửng sốt nói:
"Thật lợi hại “.
Thằn Lằn mỉm cười, dè dặt quay lại, đưa tay ra với Hạ Trùng:
“Để ta chính thức giới thiệu với ngươi. Ta tên là Thằn Lằn, đội phó của tiểu đội Đan Binh.”
Hạ Trùng liếc hắn một cái rồi từ từ đưa tay ra.
"Anh trai..."
Tên bệnh nhân tâm thần đeo chiếc mặt nạ búp bê bị hỏng một nửa đang ở bên cạnh, nhiệt tình vươn tay ra nắm lấy tay Thằn Lằn, để lộ ra một nửa bộ râu trên mặt:
"Ta đúng là có mắt như mù, hôm nay thật sự may mắn khi gặp được người như ngươi, thật tiếc cho người đồng đội của ta... Ái chà, anh trai, hôm nào về chủ thành, ta sẽ đãi ngươi một bữa cơm..."
"Anh trai, ngươi có bạn gái chưa?"
"Anh à, nếu anh chưa có bạn gái thì anh thử suy nghĩ..."
"..."
Thằn Lằn bối rối, liều mạng kéo tay về giống như bị bỏng, nhưng rút mãi vẫn không được. Tên tâm thần khuôn mặt râu ria này khiến hắn vô cùng hoảng sợ
“Các ngươi đang làm gì ở đây thế?”
Cũng may đúng lúc này, cách đó không xa có một giọng nói vang lên.
Lục Tân vai đeo ba lô, chui lên từ một vùng phế tích, tò mò nhìn họ.
Soạt một tiếng, mọi người đứng lên.
Cơ thể của họ trở nên căng thẳng trong vô thức. Có người còn để tay vào túi súng bên cạnh đùi, chợt nhận ra hành động của mình có chút sai sai, liền rụt tay lại, sau đó liều mình nhìn Lục Tân giống như mọi người...
Lục Tân bị họ nhìn đến mức cảm thấy khó chịu, hắn vô thức đưa tay sờ sờ mặt:
"Còn có máu sao?"
Một số người lắc đầu ngao ngán.
Họ đều có cùng một suy nghĩ, hắn rốt cuộc đã làm cái gì, tại sao phản ứng đầu tiên lại là lo lắng xem trên mặt có máu hay không?
"Đan Binh, ngươi không sao là quá tốt rồi.”
Trần Tinh là người bước ra đầu tiên, cô nhìn về phía sau Lục Tân:
"... thế nào rồi?"
Lục Tân suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Không sao đâu. Lần này tôi đã gặp được người thân, còn nói chuyện vui vẻ với hắn, nhân tiện còn giúp hắn giải quyết con quái vật được tạo ra trong phòng thí nghiệm của mình. Chỉ là, sau khi ta dọn dẹp con quái vật đó xong, cảm thấy quá mệt mỏi nên đã dựa vào cột, nghỉ ngơi một lúc, khi ta tỉnh dậy thì hắn đã biến mất... thực sự, thực sự đã đi rồi..."
Mọi người im lặng nhìn anh.
"Ngươi không cần giải thích, ta tin tưởng ngươi."
Trần Tinh nhìn thật sâu trong đôi mắt Lục Tân, sau đó gật đầu với Hạ Trùng:
“Nguy hiểm đã được giải quyết.”
Hạ Trùng vô cảm nhìn Lục Tân, sau đó cầm tai nghe lên, nói:
"Đội hỗ trợ có thể sẽ ra trận.”
"À cái này..."
Lục Tân nhìn Hạ Trần với ánh mắt kỳ quái.
Ta ngủ đủ ba tiếng đồng hồ rồi ngươi mới cử một đội hỗ trợ ra trận? Hiệu suất của chủ thành tốt thật.
...
“Những thí nghiệm cấm kỵ của Hắc Đài Bàn đã gây ra mối đe dọa rất lớn đối với chủ thành, điều này thậm chí còn vượt quá dự đoán của chúng ta, còn có rất nhiều chuyện xảy ra... Nhưng dù sao, nhờ sự giúp đỡ của Thanh Cảng các ngươi, chúng ta mới giải quyết vấn đề này một cách suôn sẻ, cảm ơn."
Hạ Trùng trịnh trọng bước tới, vươn bàn tay về phía Lục Tân.
Hắn sửng sốt một chút, vội vàng bắt tay:
"Không sao, không sao, là chuyện ta nên làm."
Đôi tay nhỏ bé của Hạ Trùng vô cùng lạnh lẽo, không biết có phải do bị thương, chảy máu quá nhiều hay không.
Thằn Lằn bị tên râu quai nón nhiệt tình ôm ấp, mắt hắn trợn ngược.
"Cám ơn ngươi nha, em trai..."
Nữ sĩ mặc váy Gothic buộc chiếc roi quanh eo, nở nụ cười rồi đưa tay về phía Lục Tân.
Lục Tân vội vàng đón lấy, bắt tay với cô:
"Không có chi, đừng khách khí."
"Cảm ơn bạn."
Vị bác sĩ tiến đến, bắt tay Lục Tân, nói với vẻ mặt thâm thúy:
"Ta tên là Dao Giải Phẫu, mong sẽ có cơ hội cùng nhau nghiên cứu trong tương lai."
"Được được.”
Lục Tân đồng ý, sau đó mới định thần lại: “Nghiên cứu cái gì?”
Ngay sau đó, những dị biến giả khác ở chủ thành cũng đến bắt tay Lục Tân, bao gồm cả người đàn ông tuấn tú... tay hắn còn đang quấn chiếc khăn.
Khoe khoang cái gì?
Lục Tân khó chịu với hắn nhất.
Nhưng người nhiệt tình nhất chính là một người đàn ông râu quai nón đeo mặt nạ búp bê bị hỏng một nửa, hai tay hắn nắm lấy lòng bàn tay của Lục Tân.
“Anh trai, xin chào, xin chào, ngươi có người yêu chưa?”
"..."
Các dị biến giả còn sống sót bắt đầu bắt tay làm quen với nhau. Những chiếc xe quân sự lớn bắt đầu chạy về phía giữa thành phố Thuỷ Ngưu từ đằng xa, từng tốp người mặc trang phục phóng hộ màu đen nhảy xuống từ trên xe.
“Chúng ta sẽ chuẩn bị rút lui khỏi thành phố Thuỷ Ngươi, ngươi còn có việc gì muốn làm không?”
Trần Tinh đứng bên cạnh Lục Tân, thản nhiên hỏi.
“Có.”
Lục Tân suy nghĩ một chút, cười nói:
"Ta muốn đến viện nghiên cứu nói chuyện…”