Chương 721: Phát Lệnh Truy Nã
"Nói chuyện với viện nghiên cứu…”
Câu nói tùy tiện này của Lục Tân bỗng làm cho các dị biến giả ở chủ thành ngây ngẩn cả người, ngay cả Hạ Trùng cũng khẽ cau mày.
Về cơ bản, tất cả dị biến giả được các thành phố Cao Tường hoặc là các thế lực lớn chiêu mộ đều biết đến sự tồn tại của viện nghiên cứu. Nhưng cho dù là dị biến giả ở chủ thành cũng không thể dễ dàng xông vào viện nghiên cứu như thế.
Chủ thành cũng có bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt riêng của mình, bộ phần này lệ thuộc vào viện nghiên cứu, nhưng ở một mức độ nào đó lại cũng độc lập với viện nghiên cứu, giữa hai bên cũng rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau.
Những dị biến giả như họ đều thuộc về Đặc Thanh Bộ của chủ thành. Trên lý thuyết thì họ cùng với các dị biến giả của thành phố Cao Tường, tất cả đều có quan hệ với viện nghiên cứu, nhưng không phải quan hệ trực tiếp.
Vì vậy, một câu tưởng chừng rất bình thường của Lục Tân lại khiến hết thảy dị biến giả cảm thấy sửng sốt.
Trần Tinh nhanh chóng hoàn hồn, nói:
“Chuyện này.... ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm, nếu chúng ta đã giúp thành phố giải quyết một nan đề lớn như vậy, vậy ít nhất thì viện nghiên cứu phải có chút phản ứng gì đấy. Nhưng mà, tại sao.... ngươi lại đột ngột muốn gặp người của viện nghiên cứu?"
Trong lòng cô vẫn còn một vấn đề mà cô không nói ra.
Đừng nói là trong viện nghiên cứu cũng có người thân của hắn đấy chứ?
Nhưng chuyện Lục Tân muốn gặp người của viện nghiên cứu, cô sẽ không ngăn cản.
Từ khi giáo sư Bạch bắt đầu suy đoán về thân phận của Lục Tân, bên Thanh Cảng cũng đã đưa ra quy định rằng Thanh Cảng sẽ giúp Lục Tân che giấu tung tích ở một mức độ nào đấy để tránh đưa tới phiền phức không cần thiết, nhưng Thanh Cảng cũng sẽ không tự cho mình là chủ nhân, sẽ không nhúng tay vào quyết định của Lục Tân.
Như vậy, giữa viện nghiên cứu và Lục Tân, Thanh Cảng chắc chắn sẽ chọn cách làm việc theo quy định, không chen chân vào, nhưng cũng không trốn tránh.
Ví dụ như, sau khi biết được trên đường đến chủ thành, Lục Tân đã vô tình gặp phải vài chuyện nguy hiểm, vì để đảm bảo, Thanh Cảng sẽ ngay lập tức phái từng tiểu đội chi viện tới đây. Nhưng nếu Thanh Cảng nhận ra giữa Lục Tân và chủ thành, hay nói đúng hơn là viện nghiên cứu, sắp phát sinh một cuộc xung đột không thể tránh khỏi, tiểu đội chi viện sẽ lập tức bỏ chạy chứ không phải ở lại quyết định xem nên đứng về phía nào.
Cho nên, câu hỏi tựa như vô tình của Trần Tinh lại đang ẩn chứa hàm ý to lớn.
Thế nhưng Lục Tân chẳng nhận ra điều gì cả, chỉ vừa cười vừa trả lời:
“Có một số việc muốn hỏi."
Một câu nói khiến người khác không biết phải đáp lại thế nào, Trần Tinh trầm ngâm vài giây, rồi đánh mắt về phía Hạ Trùng.
Hạ Trùng lập tức nói:
“Ta sẽ nhờ Đặc Thanh Bộ dò hỏi thái độ của nghiên cứu."
"Sao phiền phức thế?"
Lục Tân không ngờ ngay cả dị biến giả của chủ thành cũng cần phải thông qua "Đặc Thanh Bộ” để “dò hỏi”. Hắn nghĩ thầm trong lòng, sớm biết sẽ phải phiền phức như thế, chi bằng bản thân trực tiếp cưỡi xe máy xông vào cho rồi.
"Phành phạch…”
Lúc này, trên bầu trời phía xa có vài chiếc máy bay trực thăng đang bay tới.
"Đi về trước đã!"
Hạ Trùng dứt khoát quyết định, nói với Trần Tinh và Lục Tân:
“Ta và các ngươi ngồi chung một chiếc."
Thằn Lằn đứng bên cạnh lập tức lộ ra biểu cảm vui vẻ.
…
Thằn Lằn không thể ngồi trên trực thăng để về thành phố. Đây là quyết định của Trần Tinh. Bởi vì xe máy của họ vẫn còn cất ở một nơi bí ẩn bên ngoài thành phố Thủy Ngưu, tuy hai chiếc trong số đó chỉ là thứ được làm từ đồ phế phẩm, nhưng chiếc của Lục Tân là do Đặc Thanh Bộ của Thanh Cảng tốn không ít tâm huyết mới làm ra, Thằn Lằn phải mượn xe của tiểu đội chi viện thuộc chủ thành, dẫn họ tìm được ba chiếc xe này, sau đó chở nó về thành phố.
Trong buồng lái của máy bay, Lục Tân, Trần Tinh và Hạ Trùng, ngồi mặt đối mặt với nhau, Trần Tinh ngồi ở phía đối diện, trên người phủ một lớp chăn thật dày, phần bụng cũng quấn đầy băng vải, tình trạng của Hạ Trùng cũng không hơn cô là bao, cả người đều là băng vải.
Hạ Trùng ngồi cùng phía với Lục Tân, chỗ đối diện Trần Tinh thì trống không, cũng không biết là để lại cho ai nữa.
"Bác sĩ Mạc, mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi."
"Đúng.... tín hiệu lạ thường mà các ngươi đo được ở chủ thành hẳn là có liên quan tới việc này."
Sau khi Trần Tinh lên trực thăng, đã thuận lợi liện hệ được với đám người bác sĩ Mạc Dịch ở chủ thành, lúc này đang cẩn thận thuận lại mọi chuyện cho họ:
“Vấn đề vừa giải quyết có quy mô rất lớn, tất cả là nhờ vào Đan Binh thích làm việc nghĩa của Thanh Cảng chúng ta.... Đúng, hiện tại ta và tiểu đội trưởng Hạ Trùng của chủ thành đã đạt thành chung nhận thức, cô ấy không hề cho rằng chúng ta vi phạm quy định, hơn nữa còn cảm ơn chúng ta vì đã ra tay trợ giúp."
"Cái gì? Họ nói các ngươi giúp đỡ chúng ta bỏ trốn, còn bắt giam các ngươi lại ư?"
"Còn muốn phát lệnh truy nã Đan Binh nữa à?"
"..."
Lục Tân nghe thấy câu này thì lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn.