Chương 723: Không Phòng Vệ
Lục Tân phát hiện, nơi đặt trụ sở của tổ chức nghiên cứu quan trọng nhất trên toàn thế giới – viện nghiên cứu Nguyệt Thực của chủ thành số 2, vậy mà lại không có cầu treo sắt, thậm chí còn chẳng có bất cứ một trạm kiểm tra, đo lường hay canh gác nào cả, cả hai chỉ nối nhau bằng mấy con đường lớn có thể đi thông vào thẳng trong thành phố.
Tại sao lại như vậy?
Lục Tân kinh ngạc, đây chính là chủ thành số 2 đấy, vầy không phải tương đương với không có phòng bị gì sao?
Nơi dừng chân của viện nghiên cứu trong truyền thuyết lại chỉ là một thành phố mà bất cứ ai cũng có thể tiến vào?
Ngay lúc hắn đang vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu vì suy nghĩ trong đầu, chợt cảm nhận được mặt mày bỗng cứng đờ, vội thò đầu ra ngoài cửa sổ.
"Chú ý an toàn!"
Tài xế lập tức cảnh báo một câu.
"Ờ!"
Lục Tân rụt đầu về nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên khung cảnh bên ngoài cửa xe.
Trần Tinh nhìn hắn:
“Ngươi đang nhìn cái gì?"
Qua một hồi lâu Lục Tân mới chậm rãi thở ra một hơi, nói:
“Ta rốt cuộc cũng biết tại sao viện nghiên cứu lại không cần phòng bị…”
...
Bên ngoài chủ thành của thành phố vệ tinh số 2 là từng bãi cỏ và khoảng sân rộng lớn.
Phía trên không có bất cứ vật gì.
Lục Tân cũng không ngạc nhiên khi Thằn Lằn không nhìn thấy, bởi vì lực lượng canh phòng này có lẽ chỉ mình hắn mới nhìn thấy được. Khi hạ cửa kính xe Jeep xuống, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài chủ thành số 2, trên bãi cỏ rộng lớn kia có một con quái vật đang lảng vảng.
Một con quái vật tinh thần.
…
Con quái vật có cơ thể dài thành từng đốt giống như cây tre.
Nó không có chân nhưng đầu thì lại giống con ngựa.
Cơ thể nó dày như cái thùng nước, nhẹ nhàng chạy trên mặt cỏ làm cho không khí xung quanh thi thoảng sẽ hơi vặn vẹo, trông giống như một loài thủy sinh quái dị đang thong thả bơi lội dưới nước, tạo nên những vòng xoáy trên bề mặt.
Giống như nó đang đi tuần tra.
Lục Tân đã từng xử lý không ít sự kiện ô nhiễm.
Nhưng hắn rất hiếm khi nhìn thấy quái vật tinh thần nào mà ổn định và chân thật đến vậy.
Dựa vào kinh nghiệm của mình, hắn có thể ước chừng được cường độ tinh thần của con quái vật này.......... Ít nhất là một vạn!
Con quái vật có cường độ tinh thần đạt mức hoặc thậm chí là vượt qua một vạn thì dù đi tới đâu cũng sẽ gây một trận hỗn loạn rất lớn.
Nhưng nó lại bảo vệ bên ngoài chủ thành số 2?
..............
Xe chạy thẳng vào chủ thành số 2, hai bên đường có quán cà phê rất tao nhã và một cái siêu thị rất sạch sẽ, dường như ngã tư đều có suối phun rất đẹp mắt cùng với mấy pho tượng trắng mặc hoặc không mặc quần áo.
Cảm giác trực quan nhất mà chủ thành số 2 mang lại cho Lục Tân chính là sạch sẽ và trật tự.
Cảnh tượng mới lạ này khiến Lục Tân không khỏi chăm chú.
Cho đến khi chiếc xe dừng trước một cánh cổng sắt, mấy người họ mới xuống xe.
Thoạt nhìn nơi này cũng không khác mấy so với địa phương của hắn, vách tường sạch sẽ và kiến trúc đẹp mắt.
Một con đường lót đá thẳng tắp vào trong, bên cạnh là một bãi cỏ non mới nhú.
Người bảo vệ vừa đi tới thì Hạ Trùng đưa ra một tấm thủy tinh màu trắng trong suốt, họ kiểm tra xong liền mở cửa.
Trần Tinh thấy họ đã thật sự đi tới trước cửa của viện nghiên cứu trong truyền thuyết liền không khỏi căng thẳng.
"Cứ vậy là vào được à?"
Giọng điệu của cô có phần kinh ngạc.
Hạ Trùng nhìn cô rồi nói:
"Từ trước đến nay dù là kẻ xấu muốn vào viện nghiên cứu cũng không phải chuyện khó, chẳng qua là sau khi vào được rồi thì hắn phải nghĩ xem làm sao để thoát khỏi đây hoặc nên an táng ở đâu."
Trần Tinh giật mình nhìn Lục Tân, thấy Lục Tân bình tĩnh, cô cũng hít một hơi thật sâu, sau đó tâm trạng liền bình tĩnh và tự tin trở lại.
Bên trong viện nghiên cứu rất rộng, không khí cũng rất đặc biệt.
Xung quanh có mấy người cầm sách vở đi tới đi lui, có người thì ngồi dưới lầu nghịch mấy bình thủy tinh, cách đó không xa có người đang ăn bánh trứng chim, còn có mấy tên vừa lùn vừa béo đang vui vẻ chạy trên sân cỏ, thi thoảng còn hét lên "bóng đẹp lắm".
"Trật chín mươi độ vậy mà cũng kêu là bóng đẹp à?"
Lục Tân lẩm bẩm.
Đúng lúc có người sút, quả bóng lập tức lệch qua chín mươi độ, bay thẳng về phía đám người Lục Tân.
Lục Tân không nghĩ ngợi liền giơ chân đá ra ngoài.
Quả bóng dưới chân hắn vẽ nên một đường cong bay thẳng vào góc bên phải của khung thành.
"Ta chỉ mượn năng lực của em gái có chút xíu mà đã có thể đá tốt như vậy đấy?"
Bản thân Lục Tân cũng chỉ bất đắc dĩ, sau đó tâm trạng hắn liền tốt hơn nhiều.
Hạ Trùng lạnh lùng nhắc nhở:
"Mấy người đang đá bóng đều là tinh anh của viện nghiên cứu, nói không chừng có ngày họ sẽ được cử đến bộ Đặc Thanh trong thành phố rồi trở thành cấp trên hoặc là bác sĩ chuyên trị của các ngươi, đắc tội với họ một cái là ngươi phải cẩn thận đi, nhỡ đâu một ngày bị thương mà hắn ta lại là bác sĩ cầm dao mổ, vẻ mặt thù địch nhìn chằm chằm vào vết thương của ngươi, mà vừa rồi ngươi lại........."
Cô dừng lại một chút rồi mới nói:
"Một cú sút mà làm mích lòng bảy tám người!"